Khi đó, hàng ngàn người đã tụ tập ở bãi đất trống trước núi, có nam có nữ, già có trẻ có, tu vi cũng có cao có thấp.
Có người đã đợi ở đây cả tháng trời, xem ngày khảo hạch, nhưng cũng đã lâu không thấy người của Vạn Tượng tông.
Lý Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu, kim quang lấp lánh trên bầu trời nhanh chóng trở nên lớn hơn.
Rầm một tiếng, cát đá bay tứ tung, đất rung núi chuyển, một con Tam Túc Kim Thiền từ trên trời rơi xuống.
Lý Thanh Sơn giơ tay chắn gió cát, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện chính là một đôi mắt phượng hẹp dài, bởi vì tràn đầy ý cười mà suýt chút nữa nheo lại thành hai cái khe, nhưng lại khiến người ta nhìn không rõ ánh mắt, thậm chí không thể xác nhận liệu hắn có đang nhìn mình hay không.
Lý Thanh Sơn cảm thấy như mình đang bị theo dõi.
“Các vị đạo hữu chờ đã lâu.
Ta là Nhạc Thiên, là giám khảo chính của đợt khảo hạch này.
Nhớ kỹ, Nhạc không phải trong âm nhạc, mà là Nhạc trong hạnh phúc.
Nếu các người có thể thông qua lần khảo hạch này, sau này có thể gọi ta là Nhạc sư huynh.
”Trên con Tam Túc Kim Thiềm có một nam tử ngồi dạng chân ra, mắt phượng, mũi ưng, môi mỏng.
Trên mỗi bàn tay đều có ba chiếc nhẫn kiểu dáng khác nhau, trên cổ còn có một chiếc vòng cổ bằng vàng, trên người choàng cái áo lụa một cách thô bỉ.
Mặc đồ trang sức nhưng lạc điệu, hắn trông giống như đứa con trai ngu ngốc của một địa chủ giàu có, ước có thể đeo tất cả gia sản lên người của mình.
Tuy nhiên, Lý Thanh Sơn lại có một trực giác rằng Nhạc Thiên này phải là nhân hoàng.
Hơn nữa hắn nguy hiểm hơn nhiều so với bất kỳ tu hành giả nào mà hắn đã gặp cho đến nay.
Cho dù đó là Tự Long, Nguyễn Dao Trúc hay Ly Hoàng của Ngạ Quỷ đạo.
“Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên ta gặp hắn, tại sao hắn lại nhìn ta chằm chằm? Chẳng lẽ có cái gì không đúng, hay là ta ảo giác?”“Oa oa!”Tam Túc Kim Thiềm há to miệng phát ra tiếng kêu kỳ dị như sấm, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ người khác.
Nhạc Thiên cười nói:“Được rồi, tất cả những người tham gia khảo hạch đều quăng thẻ bài vào đây.
Nếu có người nguyện ý đút vàng cho bảo bối của ta, ta xin cảm tạ.
”Những tu hành giả lần lượt bước tới, lần lượt ném thẻ bài vào miệng kim thiềm.
Nhiều nhất là Hắc Mộc bài, gần nghìn miếng, Đồng bài có hàng trăm miếng, Ngân bài có hơn 20 miếng, chỉ có thanh ngọc bài là ít nhất, chỉ có vài miếng.
Mỗi cái thẻ bài đều thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng Lý Thanh Sơn lại có một cảm giác bị theo dõi khác.
Từ khi hắn đến thế giới này, dường như hắn luôn gặp phải loại cảm giác này, thật sự rất đáng sợ.
Chờ khi tiến vào Vạn Tượng tông, nhất định phải nhanh chóng tìm con đường Quy Khư, đồng thời nâng cao tu vi của mình.
Rõ ràng có khá nhiều người giàu có trong số những tu hành giả.
Nhiều người đã lấy một lượng lớn vàng từ chiếc nhẫn Tu Di đưa cho kim thiềm.
Nhạc Bình mỉm cười chào đón họ, điều này khiến những người đó cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Sau đó có nhiều người cũng sẽ lấy ra một ít vàng, không có thì phải đi vay người xung quanh.
Nhưng theo cái nhìn của Lý Thanh Sơn, trên mặt người này luôn luôn tươi cười, hắn ném thanh ngọc bài rồi muốn xoay người rời đi.
Nhạc Thiên đột nhiên hỏi:“Này tiểu tử, ngươi không có vàng sao?”“Ngại quá, ta không có.
”Nụ cười của Lý Thanh Sơn ôn hòa, ngây thơ trong sáng, hắn tin chắc mình bị theo dõi, nhưng nguyên nhân lại nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Chỉ có thể nói rằng vì có những người tốt không thể giải thích được như Nguyễn Dao Trúc, nên cũng có rất nhiều người xấu không thể giải thích được.
Hơn nữa số lượng người sau thường nhiều hơn người trước rất nhiều.
“Tốt lắm, tốt lắm! Ha ha ha !”Nhạc Thiên đột nhiên bật cười lớn, chiếc mặt nạ tươi cười kia tựa như đang sống dậy.
Khiến mọi người đang đứng ở đây chết lặng, sợ Lý Thanh Sơn trả lời sẽ khiến vị này tức giận.
Lý Thanh Sơn đã chứng kiến mọi thứ bằng mắt, thầm thấy xót xa thay cho họ.
Vì một tiếng cười của bề trên cũng đủ khiến những người ở bên dưới bọn họ sợ hãi.
Nhưng hình như Nhạc Thiên không có địch ý, mà chỉ dùng ánh mắt đáng ghét nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn như thể loài người nhìn thấy một con vật thú vị, có thể mang lại chỗ tốt cho loài người.
Hai viên cầu tròn của Tam Túc Kim Thiền lồi ra ngoài, hai quả cầu vàng kim tựa như đôi mắt lạnh lùng đang nhìn đăm đăm.
Hắn khom người chào Nhạc Thiên, sau đó xoay người đi sang một bên.
Chờ tất cả mọi người đã bỏ thẻ bài vào xong thì Tam Túc Kim Thiền ngậm miệng lại.
Đầu tiên, Nhạc Thiên giới thiệu một lượt nội dung sát hạch, sau đó lại đột nhiên chuyển đề tài:“Chắc hẳn các vị đều biết, khi gia nhập vào Vạn Tượng tông của ta, dù tu vi đã tới đâu thì đều phải bắt đầu làm từ tạp dịch.
Sau khi đã tích lũy được số điểm cống hiến nhất định thì mới có thể lên cấp bậc dần dần: Thị giả, thư đồng, đăng đường, nhập thất, cuối cùng chính là đệ tử chân truyền.
Mỗi cấp bậc đều có rất nhiều chỗ tốt, thậm chí còn không kém gì so với độ kiếp, vô cùng hữu ích với con đường tu hành.
”