"Có lẽ đây chính là thức hải của Tiểu Minh, nhưng hắn đang ở đâu?"
Lý Thanh Sơn dùng hai tay tạo thành loa trước miệng, hét lớn:
"Tiểu Minh!"
Giọng hắn vang vọng giữa đất trời bao la, vừa hét lớn xong đã có giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau:
"Quay người lại!"
Lý Thanh Sơn nghe theo xoay người lại, một đồng tử dáng người cao cao đang đứng trong một tảng đá lớn, đồng tử đang kéo căng dây ná trong tay rồi nhắm thẳng vào hắn.
Ngay khi hắn xoay người lại, viên đạn đã gào thét bay về phía hắn. Lý Thanh Sơn không vì thế mà sợ, còn hỏi ngược lại:
"Sao ngươi lại bị nhỏ đi?"
"Ngu xuẩn, đây là thức hải của ta, sao ngươi lại vào được?"
La Hầu Tiểu Minh không hề tự tin về tâm tính và tu vi của mình, ngược lại còn nghi ngờ mình sinh tâm ma trong lúc rơi vào đường cùng.
Ừm, thực chất cũng gần giống như vậy.
Lý Thanh Sơn nhướng mày:
"Ta phải trải qua bao gian khổ để tới đây cứu ngươi, vừa gặp mặt ngươi đã gọi ta là đồ ngu xuẩn rồi, nói nghe được không!"
"Nực cười, ta cần ngươi cứu à?"
La Hầu Tiểu Minh kiêu ngạo nói.
Khóe miệng Lý Thanh Sơn co rút, nể mặt La Hầu Tiểu Minh ở lại cản địch giúp Tiểu An nên tạm nhẫn nhịn:
"Thôi được rồi, ta tới để nhờ ngươi giúp đỡ."
La Hầu Tiểu Minh thỏa mãn gật gù. Cất ná trong tay rồi ngồi xuống:
"Vậy còn tạm được. Nói đi, ngươi cần ta giúp gì?"
Lý Thanh Sơn tỏ ra chân thành:
"Tiểu Minh đại thân, xin nhờ giúp ta làm thịt Ngao Huyền."
"Chuyện đó...Không làm được."
La Hầu Tiểu Minh móc lỗ tai.
Lý Thanh Sơn lắc đầu:
"Vậy thì bớt mạnh mồm lại, biết điều một chút!"
"Chờ thời cơ chín muồi thì ta sẽ giúp ngươi một tay."
La Hầu Tiểu Minh siết nắm đấm, con nghiệt long kia tự cho rằng đã phong ấn được hắn, nhưng nghiệt long không hề biết năng lực thực sự của tộc La Hầu. Tuy đang ở trong hư không nhưng hắn vẫn có thể tập hợp được sức mạnh. Dù sẽ chậm hơn rất nhiều, nhưng chỉ cần hắn còn sống một ngày thì hắn vẫn sẽ trở nên mạnh như thường.
"Tới khi nào thì mới gọi là thời cơ chín muồi?"
"Khi ngươi có năng lực tấn công động phủ!"
La Hầu Tiểu Minh nói rất nghiêm túc. Dựa theo suy tính của hắn thì ít nhất cũng phải vượt qua dược năm lượt thiên kiếp, lúc đó họ trong ứng ngoài hợp thì mới có cơ hội được.
Lý Thanh Sơn mỉm cười:
"Tới lúc đó thì cũng bỏ lỡ cơ hội rồi!"
"Cái gì?"
La Hầu Tiểu Minh bất ngờ:
"Ngươi đừng có manh động."
"Yên tâm, ta đã lấy được trận bàn của tòa động phủ này rồi..."
Trong vực sâu, Ngao Huyền mở bừng hai mắt, thân rồng đột nhiên chuyển động. Hắn bơi vào một dòng nước đen ngòm, thoáng cái đã tới phòng giam.
Tiếng ầm ầm vang lên, cửa đá mở ra. Một cái đầu rồng cực lớn thò vào thăm dò, ánh mắt sáng rực.
La Hầu Tiểu Minh đang bị phong ấn trong tảng băng lớn, nhà giam bằng đá rộng rãi u ám không có một tiếng động lạ. Tất nhiên hắn không bắt gặp bóng dáng của Lý Thanh Sơn.
Hai mắt Ngao Huyền bắn ra hai luồng kim quang, hắn nhìn lướt qua xung quanh nhưng lại không phát hiện ra cái gì, bèn lầm bầm:
"Chỉ là ảo giác thôi sao?"
Vừa rồi rõ ràng hắn đã cảm nhận được có người đi vào, nhưng giờ ngẫm lại mới thấy không thể có chuyện đó được. Ngoài phải xuyên qua chín tầng đại trận của Huyền Minh và vùng đất phủ đầy băng thì còn phải qua mắt được giác quan thứ sáu của hắn. Đó là chuyện gần như không thể. Ngay cả bất kì một vị đệ tử chân truyền nào của Vạn Tượng tông cũng không thể làm được thì người khác lại càng không. Nơi này chính là địa bàn của Vạn Tượng tông.
Sau đó cười nhạo bản thân dạo này quá đa nghi. Rồi quay người trở về vực sâu.s
Nhiều năm ngủ đông trong Huyền Minh động phủ nên hắn không hay biết rằng Vạn Tượng tông đã xuất hiện thêm một quyển thiên thư. Mà tu hành gỉa luyện quyển thiên thư đứng đầu này còn lấy được trận bàn của động phủ Huyền Minh, trở thành chủ nhân hợp pháp của động phủ.
Trong Huyền Băng, La Hầu Tiểu Minh nhếch môi, những đốm sức mạnh từ từ tụ tập lại từ trong hư không.
Ngao Huyền quay lại vực sâu, vừa ngủ gật một lát đã nghe thấy một giọng nói sắc bén như kiếm xuyên thẳng vào vực sâu:
"Ngao Huyền, ngươi mau lăn ra đây cho ta!"
Thẳng trên bầu trời xanh, một con Côn Bằng đang bay quanh chân trời, cánh lông vỗ một cái tạo ra cơn gió mạnh gào thét, sóng lớn dập dềnh đánh thẳng vào mặt đất phủ đầy băng. Mặt đất băng giá bị phá vỡ hóa thành từng mảnh vụn băng bay khắp trời.
Ngao Huyền giận tím mặt, theo cơn sóng dữ bay về phía chân trời. Hắn mang theo vẻ mặt căm tức nhìn Côn Bằng:
"Là ngươi! Ta còn chưa tìm ngươi mà ngươi đã tới cửa chịu chết rồi!"
Cố Nhạn Ảnh thét to:
"Mau giao người ra đây thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không ta nhất định sẽ không giảng hòa với ngươi!"
Ngao Huyền tức bật cười:
"Ta đây lại muốn xem thử xem ngươi định tha cho ta một mạng ra sao!"
Sau đó hai mắt hắn bắn ra hai luồng kim quang xông thẳng lên bầu trời.
Hết chương 2779.