Cố Nhạn Ảnh vội vã nghiêng sang một bên để tránh. Thoáng cái Ngao Huyền đã mạnh mẽ nhào lên.
Lần này tốc độ của Ngao Huyền không còn nhanh như trước nữa, thậm chí trông có vẻ chậm chạp hơn, đủ để thấy ánh sáng di chuyển qua từng miếng vảy rồng của hắn. Nhưng tiếc là bây giờ nàng chỉ đang nói như rồng leo làm như mèo mửa mà thôi, tốc độ kém xa so với tầm nhìn.
Vì thế không chút do dự ngự gió phi thẳng lên tầng mây, chạy trốn như bay.
Ngao Huyền thầm thấy kinh ngạc, chợt nảy ra nghi vấn:
"Nàng cùng lắm mới vượt qua năm lượt thiên kiếp mà thôi, sao lại dám đánh tới tận đây chứ. Với lại truyền nhân Bạch Cốt kia cũng không thấy đâu, không lẽ họ có âm mưu gì?"
Đã vượt qua năm lượt thiên kiếp, cho dù không tinh thông thuật bói toán thì cũng có một chút cảm ứng với mệnh số của mình. Huống hồ còn là Long tộc, thần linh trời sinh chứ. Ngay khi hắn đuổi được khoảng ngàn dặm đường thì đã vòng ngược trở lại, quyết định suy nghĩ kỹ càng hơn.
Nhưng hắn vừa quay lại động phủ thì Cố Nhạn Ảnh đã phi tới cửa động, ầm ầm chửi một trận:
"Con rắn bốn chân nhà ngươi thế mà lại sợ hãi trốn về động cơ à! Nhưng cũng chẳng trách được, xưa nay tộc ta lấy long làm thức ăn, vốn đã là thiên địch rồi, ngươi không sợ ta mới là chuyện kỳ lạ!"
Lý Thanh Sơn và Tiểu An núp trong bóng tối chờ đằng xa, tùy thời đối phó.
"Ừm ừm, làm không tồi, đã có ba phần công lực của ta rồi."
Cố Nhạn Ảnh thấy rất vui, quả nhiên làm Côn Bằng rất tốt. Tuy tu vi của đối phương cách xa nàng nhưng nàng vẫn có thể ung dung khiêu khích. Cũng khó trách Thanh Sơn lại thích làm như thế này.
"Khụ khụ, ngươi sợ rồi thì mau thả người ra ngay, đừng chờ tới lúc ta lột da rút gân ngươi thì..."
"Hôm nay ta không bằm thây vạn đoạn ngươi ra thì ta khó tiêu mối hận trong lòng!"
Gân xanh trên trán Ngao Huyền nhảy lên, mặc kệ họ có âm mưu hay dương mưu gì, lập tức hóa thành một vệt sáng bay vụt qua không khí, tốc độ còn nhanh hơn cả Côn Bằng.
Chỉ loáng cái hai người đã biến mất giữa bầu trời.
"Cơ hội tốt!"
Lý Thanh Sơn hóa thành một vệt sáng ngũ hành lẻn vào trong biển sâu, nhanh chóng tiếp cận động phủ Huyền Minh. Thong thả tìm được chỗ trống giữa các đại trận của Huyền Minh nên cũng không cần phải che giấu tung tích nữa. Liên tiếp đi xuyên qua chín tầng trận pháp, sau đó đi tới chân núi, tìm được vết nứt tự nhiên.
Tuy vết nứt này chật hẹp khó qua, nhưng lần này hắn không những có Âm Ma mà còn nắm chặt Cửu Thiên Tức Nhưỡng trong tay. Thúc giục Ngưu Ma thần thông đập một nắm đấm xuống.
Ầm ầm ầm, ngọn núi rung chuyển, vết nứt tựa như cánh cửa từ từ mở rộng. Sau đó hắn lẻn vào bên trong.
…
"Cộc cộc cộc!"
Lý Thanh Sơn cụp tay gõ lên Huyền Băng ba cái, không hề sợ hãi lạnh giá bên trong. Âm Ma thực sự quá yếu đuối so với bản tôn của hắn.
Một tiếng răng rắc vang lên, vết nứt nhanh chóng lan ra, Huyền Băng lập tức bị phá vỡ.
La Hầu Tiểu Minh phá băng xông ra ngoài, đứng thẳng trên mặt đất đầy mảnh vụn băng, lúc này hắn không biết nên nói gì cho phải.
Lý Thanh Sơn vỗ vai hắn, mỉm cười nói:
"Không cần cảm ơn."
La Hầu Tiểu Minh không hề khách sáo hất tay của Lý Thanh Sơn ra, nói:
"Hừ, không cần ngươi ra tay ta cũng có thể thoát khỏi được."
"Cũng đúng, nhưng chúng ta đang ở trong tay người ta thì há có thể làm gì sâu xa được!"
Lý Thanh Sơn đưa túi Càn Khôn và cây ná cho hắn, nói:
"Đường vẫn còn xa, hãy giúp ta một tay!"
"Được thôi!"
La Hầu Tiểu Minh bật cười, giơ cánh tay phải lên cao rồi siết chặt nắm đấm, bóng đêm u tối bao phủ trong thạch thất như hóa thành thực thể cuồn cuộn lao về phía hắn, làm tan rã băng trên cơ thể hắn thành nước.
Tiếng xương cốt mọc dài ra vang lên đầy quỷ dị, cơ thể hắn ngày càng cao lên, lồng ngực rộng rãi vững chắc, hai cánh tay cơ bắp mạnh mẽ tựa như tạo vật hoàn hảo nhất của đất trời, như sinh ra để tranh giết.
Mày sắc như lợi kiếm, ánh mắt sáng ngời hung ác, sát khí ngưng tụ trên mặt khiến khuôn mặt đẹp trai của hắn trở nên hung ác hơn, nhưng lại thoáng lộ ra một chút thần tính. Tựa như đang dùng nguồn thần lực vô biên của mình để chém tan tất cả ma chướng vậy.
Bốn lượt thiên kiếp...đối với phật gia mà nói là chính quả đầu tiên, đối với tiên gia là mầm mống căn cơ. Còn với một người vốn đã là thần linh như hắn mà nói thì đã là bước đầu tiên khôi phục toàn bộ sức mạnh, bắt đầu tái hiện lại phong thái thần tiên mà thôi.
Hắn giãn gân cốt, tự nói với bản thân:
"Đúng vậy, con đường vẫn còn xa xôi lắm, sao có thể chờ ở đây quá lâu được!"
...
Cùng lúc đó, một mảng mây xanh và một đám mây đen ở cách đó vạn dặm đang cấp tốc bay xẹt qua bầu trời.
Cánh chim như mây, xanh như bầu trời nhẹ nhàng vỗ một cái tạo ra cơn gió mạnh, thoáng cái đã bay được ngàn dặm.
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Nhạn Ảnh giang rộng cánh tới mức lớn nhất sau khi độ kiếp thành công, bay qua vạn dặm trùng dương. Trên lưng là bầu trời, nhìn xuống dưới là biển rộng mênh mông, rộng lớn vô bờ không bị gò bó bởi bất kỳ thứ gì. Cả người đạt được tự do, tựa như quên mất bản thân đang bị truy sát.
Hết chương 2780.