Nhưng long phi nhanh như thiểm điện, uốn mình bay trên không trung ngự mây tọa sương mù khiến tốc độ càng tăng cao hơn một bậc.
Cố Nhạn Ảnh ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, Ngao Huyền đã nhanh chóng áp sát.
"Quả nhiên ta đã đánh giá thấp thực lực của hắn, tuy Côn Bằng có thể điều động gió, thế nhưng Chân Long lại có thể tụ mây và sương mù lại. Càng bay lâu mây khói càng dầy, tốc độ cũng ngày càng nhanh hơn. Nếu cứ tiếp tục như bây giờ thì chẳng mấy chốc sẽ bị đuổi kịp, gây bất lợi rất lớn cho Thanh Sơn."
Nhưng nàng vừa vượt qua bốn lượt thiên kiếp, còn Ngao Huyền cũng đã tiếp cận sáu lượt thiên kiếp, giữa họ không chỉ kém về một cảnh giới lớn. Có thể duy trì được khoảng cách này chứng tỏ Côn Bằng có dị năng trời sinh, không giống người bình thường rồi.
"Tiện nhân, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Ngao Huyền cao giọng quát, mắt bắn kim quang. Nhưng kim quang còn chưa kịp tới gần Côn Bằng thì đã mờ nhạt dần. Tốc độ phi hành thực sự quá nhanh, pháp thuật khó mà đuổi kịp được.
"Ha, đầu óc của đầu long này đúng là không được linh hoạt cho lắm, để ta đùa với hắn một lát!"
Cố Nhạn Ảnh đột nhiên giang rộng hai cái cánh rộng lớn như mảng mây to bằng hai cánh đồng vỗ xuống bên dưới, gió lớn bị kích thích, cơ thể cao lớn của nàng mượn vào thế gió chuyển ngược hướng một cách vô cùng khéo léo. Dưới bầu trời xanh, bên trên biển rộng nàng bay lướt qua người Ngao Huyền.
Ngao Huyền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tỏ ra khinh thường:
"Chỉ là chút tài mọn!"
Sau đó cơ thể uốn lượn, đầu rồng chuyển hướng. Hắn chuyển mình còn linh hoạt hơn cả Cố Nhạn Ảnh, thoáng cái đã rút ngắn được khoảng cách.
Cố Nhạn Ảnh mỉm cười, hai cánh tráng kiện lại vỗ mạnh thêm cái nữa, gió lớn bùng lên. Hai luồng gió lớn đan xen đối lưu, vừa hay tạo thành một dòng lốc xoáy giữa trời và mặt biển.
Lúc này Ngao Huyền đang chuyển mình nên không chuẩn bị kịp, đột ngột bị hút vào trong cơn lốc. Tuy lông tóc không bị hư hỏng gì nhưng mây mù quanh người hắn đã tiêu tán đi rất nhiều, tốc độ chậm hơn. Hắn tức giận quát:
"Đồ đê tiện!"
Cố Nhạn Ảnh bật cười thật to, nói:
"Cảm tạ đã khích lệ!"
...
Ánh nắng chiếu rọi xuống, Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời bị cắt thành một vòng tròn trong hang động sâu hoắm. Dưới chân hắn là một cái hồ lớn, nước hồ thông thẳng tới biển sâu, cơn sóng lớn bị Ngao Huyền khuấy động hồi nãy tới bây giờ vẫn chưa yên ả.
Nơi này chính là trung tâm của động phủ Huyền Minh dựa theo chỉ dẫn của trận đồ, đây cũng là vị trí nòng cốt của Huyền Minh đại trận. Phóng tầm mắt nhìn ra xa chỉ thấy không khí trống rỗng, không tìm thấy tung tích của trận nhãn ở đâu.
Đây cũng là điểm huyền bí của đại trận Huyền Minh. Đề phòng trước tình huống cực đoan nhất, ví dụ như bây giờ gặp kẻ địch lẻ vào phải phá hỏng chuyển động của đại trận. Nòng cốt đại trận đã bị giấu kín, ngay cả nhìn cũng không thấy thì tất nhiên không thể phá hỏng nó được.
Tựa như một căn phòng bí mật chỉ có chủ nhận mới mở ra được, dù người thường có đoán ra vị trí thì cũng không thể vào trong.
Lý Thanh Sơn đã chuẩn bị từ trước, không hề do dự thúc giục Huyền Minh trận bàn, dập dờn xuất ra từng vòng huyền quang gợn sóng.
Trong thoáng chốc, hang động trống không xuất hiện hàng ngàn vạn tia sáng và vô số phù văn huyền ảo tụ lại từ bốn phương tám hướng, đan xen rồi ngưng kết tạo thành một quả cầu ánh sáng lấp lánh, phản chiếu vào trong đôi mắt của Lý Thanh Sơn.
Ánh sáng xung quanh quả cầu chia thành chín tầng từ trong ra ngoài đang từ từ chuyển động, tác động lên hàng vạn sợi tơ và phù văn kia để khống chế cả đại trận Huyền Minh này.
"Chính là nó!"
Lý Thanh Sơn thầm thấy vui vẻ trong lòng, đã tới bước này rồi thì việc phá hoạt đại trận không còn là việc khó khăn nữa. Nhưng mục đích của hắn không chỉ có vậy, mà hắn còn muốn trở thành chủ nhân mới của nơi này.
Cuối cùng cũng tới giờ khắc quan trọng nhất, quả cầu ánh sáng tựa như một chiếc rương đựng châu báu vô cùng phức tạp.
Tuy hắn có chìa khóa, cũng hiểu rõ cấu tạo của nó, nhưng muốn lấy được bảo vật bên trong thì phải phá được mật mã mà chủ nhân cũ đã dùng. Nếu dùng bạo lực thì sẽ khiến rương đựng báu vật và báu vật bên trong cùng lúc bị phá hủy.
Chờ tới khi Ngao Huyền quay lại sẽ biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Ngao Huyền sẽ bố trí lại một đại trận thủ sơn mới, còn hắn sẽ hoàn toàn mất đi tòa động phủ Huyền Minh này, còn vô cớ gánh vác một khoản nợ khổng lồ trên lưng nữa. Còn chờ tới khi sau này có thể trực diện công phá đại trận, đánh thắng được Ngao Huyền thì chỉ sợ hắn đã không còn cần tới động phủ này.
Đây chính là cơ hội duy nhất!
Cũng vì thế mà hắn không vội vàng ra tay ngay, mà nhìn chăm chú vào khu vực nòng cốt của trận pháp, vẻ mặt trở nên bình tĩnh lạnh nhạt, ánh mắt sâu như vực thẳm. Trông hắn không giống như đang bị vây hãm trong doanh trại của địch, mà giống như mọi chuyện không hề liên quan tới mình vậy.
Hết chương 2781.