Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 2458 - Chương 2785. Dẫn Hắn Vào Đây!

Chương 2785. Dẫn Hắn Vào Đây!
Chương 2785. Dẫn Hắn Vào Đây!

Ngao Huyền chợt cảm thấy buồn bực mất tập trung, hắn quằn quại trên bầu trời, long trảo vung lên như muốn xé rách Tam Táng Pháp Y.

Nhưng Tam Táng Pháp Y lại nhẹ như bẫng, to lên rồi co rút lại, tạm thời hắn không thể thoát thân được.

"Tự tìm cái chết!"

Tiếng răng rắc vang lên, long nha lại bắt đầu cắn chặt.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu An nhân lúc Ngao Huyền thả lỏng đã chạy ra khỏi miệng nó. Cánh tay trái gần như đứt tận gốc đột nhiên hóa thành ngọn lửa trắng xám rồi vỡ vụn trong long khẩu.

Ngao Huyền gầm lên đầy giận giữ rồi lao nhanh qua, tiếng chuông cũng dừng lại. Tuy gần như không bị chút vết thương nào nhưng hết lần này tới lần khác bị cản trở khiến hắn vô cùng tức giận. Mắt bắn ra kim quang, cơ thể vọt nhanh qua. Vừa đâm vào đã vang lên tiếng xé vải, xé rách Tam Táng Pháp Y.

Các bí bảo Bạch Cốt liên tiếp bị hư, nếu chỉ dựa vào Thí Phật kiếm trong tay thì gần như không có cơ hội đâm thủng long lân của hắn, nàng cũng khó chống đỡ được thêm. Thậm chí hắn còn có thể không quan tâm tới nàng mà phóng thẳng vào trong Huyền Minh động phủ.

Nhưng nàng lại không hề chần chừ, phóng người chặn Cự Long. Ngao Huyền hung dữ liếc qua, hai mắt lóe lên, thoáng chốc đã bị kim quang nuốt chửng.

Lúc này máu thịt bắt đầu bốc hơi lộ ra loáng thoáng xương trắng, mà xương cũng đang dần dần mềm đi. Tựa như sẽ bị tan rã bất kì lúc nào. Nhưng ánh lửa trong mắt nàng vẫn hừng hực như thuở đầu, nàng thầm thì:

"Thanh Sơn."

Đúng lúc này, một tiếng quát to vang lên:

"Ngao Huyền!"

Giọng nói hơi quen khiến Ngao Huyển phải giương mắt lên nhìn, La Hầu Tiểu Minh đứng sừng sững trên đỉnh núi, cây ná trong tay được kéo căng tới mức tận cùng. Hai mắt hắn phản chiếu một cái bóng màu đen trước ánh sáng của mặt trăng và mặt trời, tựa như bóng đêm vô tận chiếm đoạt tất cả ánh sáng.

Mắt trái của Ngao Huyền đau nhức, một luồng kim quang chợt mất đi, hắn đã bị bắn mù một con mắt. Luồng kim quang còn lại cũng nhanh chóng bị bóng tối chiếm đoạt.

Một nguồn lực lượng vô hình hút Tiểu An, kéo nàng vào Huyền Minh động phủ, sau đó rơi vào lòng Lý Thanh Sơn. Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của nàng, cơn tức chợt xuất hiện, lạnh lùng nói:

"Tiểu Minh, dẫn hắn vào đây!"

Còn chưa dứt lời thì La Hầu Tiểu Minh cũng bị đánh ngã vào vực sâu, ầm ầm va mạnh vào vách đá. Cơ thể gần như bị nghiền thành thịt vụn, hắn chỉ tay lên trên:

"Đến rồi!"

Ánh sáng trên bầu trời chợt tắt, một cái đầu cự long thò vào thăm dò hang động. Long trảo sắc bén nắm chặt vùng đất đông cứng của núi đá, con mắt còn lại đối diện với đôi mắt đỏ của Lý Thanh Sơn.

Sức mạnh của Ngao Huyền đã cao tới mức gần như không có ai có thể chống lại, chỉ có La Hầu Tiểu Minh có thể làm hắn bị thương, nhưng lại khiến hắn hoàn toàn tức giận. Hắn đằng đằng sát khí định dùng vuốt đập xuống, chém tận giết tuyệt họ. Nhưng hắn chỉ thấy cánh tay phải của Lý Thanh Sơn giơ lên thăm dò quả cầu ánh sáng bên cạnh, hạt nhân của trận pháp đã ngưng tụ lại thành thực thể.

"Ngươi là ai?"

Giọng nói trầm khàn ẩn chứa sát khí, cơ thể khổng lồ như rắn đang bơi vào trong hang động.

Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Tiểu An, nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Sau đó một mình đối mặt với Ngao Huyền, cất cao giọng tuyên bố:

"Là chủ nhân của nơi này!"

Ngao Huyền cả giận:

"Thả cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, ta mới là chủ nhân của nơi này!"

"Ha, cùng lắm chỉ là một con chó trông cửa mà cũng dám tự xưng là chủ nhân à."

"Ngươi nói cái gì?"

Biểu tình trên mặt Ngao Huyền càng hung dữ hơn.

"Ha, xin lỗi, so sánh ngươi với chó thì thực sự rất có lỗi với chó."

Ngao Huyền vồ mạnh xuống, chỉ thoáng cái long trảo sắc bén đã lao tới gần trong gang tấc.

Lý Thanh Sơn rút bàn tay đang cầm lấy quả cầu ánh sáng ra, mà thực thể ngưng tụ thành quả cầu ánh sáng cũng dần dần giãn ra. Quá trình rất nhanh, nhưng thời gian lại như ngưng đọng lại. Khắp nơi xuất hiện tia sáng và phù văn tác động lên chín tầng trận pháp, quả cầu dần vô hình. Thế nhưng sâu trong trung tâm đã có dấu ấn thuộc về hắn... Một đồ đằng hình ngưu.

Huyền Minh Đại trận lại khởi động, thời gian từ từ lưu chuyển lại như cũ.

Cơ thể Ngao Huyền bị dừng lại giữa không trung. Hắn không còn là chủ nhân của nơi này nữa, do cưỡng ép xông vào nên đã trở thành tên trộm bị chủ nhà tóm tại trận.

Dựa theo cách nói của trận đồ Huyền Minh chính là:

"Sức mạnh của Huyền Minh đại trận rất lớn, dù phải đối mặt với Nhân Tiên cũng có thể một đánh một được."

Chứ huống chi chỉ là một con Yêu Hoàng vượt qua năm lần thiên kiếp.

Ác phong đột nhiên ập vào mặt, Ngao Huyền vội tránh thoát ràng buộc, cắn mạnh về phía Lý Thanh Sơn.

"Đi chết đi!"

Nếu hắn đã dám xông tới đây thì cũng đã lường trước tình huống xấu nhất, nếu không sao lại dám tự chui đầu vào lưới được. Hắn đã nhìn thấu được tu vi của Lý Thanh Sơn cùng lắm chỉ là một tu sĩ Âm Thần mà thôi, lại còn vừa tiếp quản Huyền Minh đại trận nên chắc chắn không thể vận chuyển nó như ngày thường được.
Hết chương 2785.
Bình Luận (0)
Comment