Dựa vào sức mạnh của hắn và sự hiểu biết của mình về Huyền Minh đại trận, hắn hoàn toàn có thể tránh thoát được đại trận sau đó đánh chết Lý Thanh Sơn tại chỗ. Lúc ấy Huyền Minh đại trận sẽ tự quy thành của hắn. Kể cả Lý Thanh Sơn có là đệ tử Vạn Tượng tông đi chăng nữa thì cũng không được để ý tới.
Lý Thanh Sơn cười gằn làm lộ ra ranh năng, hắn vung quyền đánh vào mặt Ngao Huyền.
Long đầu lệch hẳn sang một bên, hai gò má sụp xuống thành một cục, lực xung động lan từ đầu xuống tới đuôi cự long, cảm giác run lẩy bẩy khó khống chế xuất hiện.
Con mắt còn lại của Ngao Huyền tràn ngập vẻ khó tin:
"Sao có thể như thế được?"
Rõ ràng người này chỉ là một Âm Thần tu sĩ, ngay cả Ma Hoàng cũng không thể đánh được mà lại tạo thành tổn thương nặng nề cho hắn như vậy.
Nhìn lại thì Lý Thanh Sơn đã không còn dạng người nữa, đầu mọc sừng trâu, chân hóa thành hai vó, hắn đã biến thành nửa người nửa Ngưu Ma. Dưới làn da màu xanh đen là bắp thịt cuồn cuộn ẩn chứa nguồn sức mạnh vô biên.
Ngưu Ma Biến!
Siết chặt nắm đấm! Không khí tựa như đang vặn vẹo muốn sụp đổ, nắm đấm to dần lấp kín tầm nhìn, giống như một ngọn núi lớn.
Đúng, đó chính là một ngọn núi lớn, hắn siết Cửu Thiên Tức Nhưỡng trong tay, thúc dục Ngưu Ma Cửu Biến lên tới mức cao nhất.
Sau đó lại đấm một cái trực diện!
Từ xưa tới nay Ngưu Ma Biến không nổi tiếng về tốc độ, trong mắt Ngao Huyền cú đấm này của Lý Thanh Sơn vô cùng chậm, như bình thường Ngao Huyền có thể tránh né được. Nhưng bây giờ hắn không những bị Huyền Minh đại trận trấn áp, mà nắm đấm kia lại như có sức hút mạnh mẽ, khiến hắn không thể tránh thoát được.
Ầm!
Nắm đấm dừng lại dưới hàm Ngao Huyền làm mấy chục cái răng nanh của hắn rụng ra. Long đầus bị hất văng lên, làm tác động tới cả thân cự long bên dưới gần như bay ra khỏi hang động.
"Chiêu này gọi là Thăng Long quyền!"
Sau khi ra quyền đánh cự long phải lộ bụng dưới, Lý Thanh Sơn lại hạ thấp eo đánh thẳng một quyền nữa!
Cú đấm này không có gì đặc biệt, rất bình thường. Ngay cả phàm nhân chỉ cần hơi biết một chút võ nghệ cũng có thể dễ dàng vung ra một quyền tương tự.
Nhưng Ngao Huyền lại bị cú đấm này đánh văng nện lên vách đá, long lân rách nát, ngũ tạng suýt đứt đoạn. Ngọn nút rung chuyển, đá vụn rơi xuống như mưa.
Ngao Huyền gầm lên đầy giận dữ, bên trong xen lẫn một chút hoảng sợ. Muốn phản kích lại nhưng sự rung động trước nguồn sức mạnh đó lan tràn khắp toàn bộ cơ thể, khiến hắn không tài nào xuất được chút sức phản kháng nào. Vả lại hắn càng suy yếu thì trấn áp từ Huyền Minh đại trận sẽ càng mạnh hơn. Lúc này hắn chỉ có thể trơ mắt lên nhìn Lý Thanh Sơn đánh vào người mình hết quyền này tới quyền khác.
Răng rắc răng rắc, xương cốt vỡ vụn, long lân tróc gần hết.
"Lão thiên, sao trên đời này lại có một con quái vật như vậy! Chờ chút, Ngưu? Côn Bằng, Hỗn Thiên Đại Thánh, ngưu đầu? Không lẽ đó là?"
Móng trâu giơ lên cao rồi đạp mạnh xuống long đầu.
Lý Thanh Sơn nắm hai tay giơ lên cao, trong hư không loáng thoáng xuất hiện một ít vết nứt nho nhỏ.
Cú đấm này như muốn lật tung mặt đất, treo ngược ngọn núi, ẩn chứa uy lực vô cùng lớn có thể đập tan tất cả.
"Xuống địa ngục đi!"
Ngao Huyền đột nhiên hét lên:
"Ta bằng lòng quy hàng, hãy tha cho cái mạng của ta!"
Lý Thanh Sơn chỉ hơi chần chờ một chút, nhưng nắm đấm vẫn nện xuống.
Ầm! Đồng tử màu vàng của Ngao Huyền trồi lên, miệng phun máu, tiếng Thiên Linh cái vỡ vụn vang lên hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Lý Thanh Sơn vừa nhấc tay phải lên thôi thúc từ trường của đại địa, kéo Ngao Huyền đang rơi xuống vực sâu trở về, hỏi:
"Ngươi nói cái gì?"
Lúc này Ngao Huyền đã hấp hối, nói:
"Ta... Ta bằng lòng quy hàng..."
Bấy giờ hắn đã bị thương nặng, còn bị Huyền Minh đại trận trấn áp chặt chẽ không còn chút sức phản kháng nào. Mà nếu không nhờ Lý Thanh Sơn kiềm lại chút sức mạnh ở cú đấm cuối cùng kia thì chỉ sợ hắn đã bị đập chết tươi trong sào huyệt của mình rồi.
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên nói:
"Cự long của Nhân Gian đạo sao lại không có tý cốt khí nào thế? Bất kỳ Long Vương nào trong số các Mặc Hải Long Vương đều kiên cường hơn nhiều."
"Có lẽ là do công lao của Ngũ Tuyệt Tiên Nhân!"
Tiểu An thu thập long lân bay lả tả, long nha và long huyết lại rồi dùng cốt hoả để khôi phục bạch cốt bị tổn thương.
Lý Thanh Sơn gật gù, nói:
"Nói cũng đúng."
"Thà chết vinh còn hơn sống nhục, nếu không chịu ta đầu hàng thì giết ta đi!"
Ngao Huyền buồn bực nhắm chặt mắt, nhưng mắt vẫn ti hí để quan sát.
La Hầu Tiểu Minh khoanh tay, nói:
"Tiểu Long, xem ra ngươi đã nhìn ra được một chút rồi. Ngươi nên biết nếu đã đầu hàng hắn thì sẽ không còn đường lui nào khác, thiên địa không còn chốn dung thân! Nếu trở mặt thì tất sẽ vạn kiếp bất phục."
Hết chương 2786.