Chương 252: Sư Huynh, Dừng Lại đi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 252: Sư Huynh, Dừng Lại đi
Tiểu An và thiết giáp thi đi ở phía sau luôn giữ khoảng cách nhất định để có thể tiếp ứng cho Lý Thanh Sơn bất cứ lúc nào.
Ánh đèn yếu ớt lóe lên từ tòa nhà Vân Vũ ở phía xa, sau khi Vân Vũ môn mua lại đến giờ tòa nhà này vẫn đang được sửa sang lại, vài ngày nữa sẽ chuẩn bị khai trương.
Hắn vẫn luôn cẩn thận lắng nghe, nhưng nhịp tim và hơi thở của nàng vẫn luôn ổn định, không hề thay đổi cảm xúc hay tỏ ra kích động.
"Thật ra ngươi không cần đề phòng ta như vậy, tại sao ta lại làm chuyện không có lợi cho mình chứ? Vân Vũ môn có gϊếŧ được ngươi thì ta cũng không được chia bao nhiêu món đồ trên người ngươi, làm chó cho người khác, chỉ ăn chút thịt vụn mà họ ném cho. Nhưng ta thích ăn miếng lớn, hơn nữa nó còn phải thật tươi ngon."
Tiền Dung Chỉ nói.
Lý Thanh Sơn cũng đồng ý với lý lẽ này của nàng, hắn không cần lo lắng nhiều nữa, loại người như nàng làm gì có tinh thần vĩ đại, mạo hiểm lấy thân mình làm mồi nhử cho mục đích của Vân Vũ môn.
Tiền Dung Chỉ tiếp tục nói:
"Thật ra nếu Tiền Duyên Niên chịu truyền vị trí môn chủ cho ta, ta sẽ không tiêu diệt Tiền gia."
Vì đạt được lợi ích lớn nhất, thù hận không là gì cả.
"Ta vắt kiệt hết giá trị của Tiền gia, lại bắt từng người một, từ từ tra tấn đến chết…haha."
Trong tiếng cười điên cuồng, dường như nàng đang phát tiết tất cả nỗi lòng không thể nói với người khác, cũng vì Lý Thanh Sơn đã nhìn thấu con người của mình nên nàng không cần che giấu nữa.
Đến Vân Vũ lâu, Lý Thanh Sơn lập tức che giấu tất cả khí tức của mình, rất nhanh đã ẩn mình trong bóng tối. Trong này không có mai phục cũng không bị bao vây, trên lầu tối đen, chỉ có dòng chữ Vân Vũ lâu vẫn đang nhảy múa trên bảng hiệu.
Trong lòng Tiền Dung Chỉ vô cùng kinh ngạc, rõ ràng hai người ở gần trong gang tấc, nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì nàng không thể cảm nhận được một chút khí tức nào của Lý Thanh Sơn. Hắn chỉ cần dựa vào công phu che giấu khí tức này đã là một chiêu rất mạnh đủ để đánh bại kẻ địch giành chiến thắng, nếu dùng để ám sát lại càng thích hợp hơn.
Lúc leo lên đến tầng cao nhất, Lý Thanh Sơn cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ trong phòng, thực lực của người đó không thấp hơn Trác Trí Bá, khiến hắn càng thêm cẩn thận.
Tiền Dung Chỉ liếc mắt ra hiệu với Lý Thanh Sơn, sau đó tự mình đẩy cửa đi vào.
Ngay sau đó, Lý Thanh Sơn nghe thấy giọng nói ghê tởm đầy mùi dâʍ ɖu͙ của một nam nhân trẻ tuổi:
"Sư muội, ngươi đến rồi, có phải ngươi nhớ sư huynh rồi không?"
Trong giọng điệu Tiền Dung Chỉ hơi lạnh lùng:
"Sư huynh đừng quá phận."
Nhưng giọng nói này càng có khả năng chinh phục du͙ vọиɠ của nam nhân hơn giọng điệu nũng nịu, nịnh nọt.
Nam nhân kia nói:
"Ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là quá phận!"
Sau đó là tiếng quần áo ma sát vào nhau, tiếng ôm hôn của hai người bên trong.
"Sư huynh, dừng lại đi!"
Tiền Dung Chỉ vừa chống cự vừa nghênh đón, cọ qua cọ lại trong lòng ngực nam nhân kia, mặt đối diện với cửa phòng mở rộng, trong đáy mắt hơi lóe lên một tia hưng phấn.
Lý Thanh Sơn giẫm lên tấm thảm thật dày, lặng yên không một tiếng động đi vào phòng, nhưng dù thảm có dày hơn nữa thì vẫn gây ra tiếng động cực nhỏ, tiếng động này có thể giấu được người bình thường nhưng không thể gạt được thính giác của một luyện khí sĩ cấp sáu.
Nam nhân kia đang muốn quay đầu lại nhìn thì Tiền Dung Chỉ dâng môi hồng đến, ý thức của hắn hơi loạn, phản ứng lập tức chậm đi một nhịp. Đợi đến khi hắn cảm giác được tiếng gió gào thét phía sau lưng thì không kịp nữa rồi.
Một bước nhảy của Lý Thanh Sơn dài cả mấy trượng*, hắn vươn tay dán một tấm phù định thân hạ phẩm lên lưng nam nhân kia. Hắn lấy được thứ này từ trong túi bách bảo của Trác Trí Bá, chuyên dùng để đối phó với những luyện khí sĩ cần bắt sống để dẫn về tra khảo.
*1 trượng = 3,33 mét
Tấm linh phù phát ra một vầng linh quanh, sau đó nhanh chóng lan truyền khắp thân thể nam nhân kia. Thân thể hắn lập tức cứng đờ giống như bị giam trong một tảng băng vô hình. Hắn giật mình, rồi giận dữ, sau đó hắn dồn toàn sức để vận chân khí, phản kích tảng băng vô hình kia.
Dù sao đây cũng chỉ là linh phù hạ phẩm, nên chỉ cầm chân được luyện khí sĩ cấp sáu trong chốc lát, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Lý Thanh Sơn ra tay nhanh như chớp, nhờ lớp chân khí hộ thể tự nhiên có sẵn trên người, nên hắn giữ chặt khớp cánh tay của nam nhân kia như đang nắm lấy một ống cao su rắn chắc mà không cần phí nhiều khí lực.
…
Đồng tử Lý Thanh Sơn co lại, cơ bắp trên cánh tay trồi lên, một lực cực lớn bộc phát, chỉ nghe thấy một tiếng “rắc rắc” giòn vang.
Nam nhân kia mở to hai mắt, hành động tiếp theo càng đơn giản hơn, Lý Thanh Sơn liên tục ra tay, tiếng vỡ giòn tan vang lên liên tiếp, toàn bộ khớp tay và chân của hắn bị bóp nát, hắn vừa chuẩn bị gào lên thì cổ họng đã bị Lý Thanh Sơn bóp chặt.