Chương 259: Cứ Coi Như Hắn May Mắn Vậy - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 259: Cứ Coi Như Hắn May Mắn Vậy
Vương Phác Thực gật đầu, có thể nói bên dưới lòng đất sâu thẳm kia là cấm địa của nhân loại.
Hoa Thừa Tán nói tiếp:
"Cũng có khả năng hắn đã chôn mấy trăm tấm bạo liệt phù xuống đất làm cạm bẫy, giống như Hỏa Lôi của Mặc gia. Chỉ cần chọn được vị trí tốt, hắn có thể gây ra một trận động đất nhỏ, chôn vùi một đám luyện khí sĩ cũng không có gì khó khăn. Tóm lại, có rất nhiều cách để gϊếŧ chết họ. Nếu như Trác Trí Bá không phải bị Lý Thanh Sơn hại, chẳng lẽ ngươi muốn ta tin chuyện ông ta bị lạc đường dưới lòng đất à?"
"Lý Thanh Sơn dẫn dụ đám người Trác Trí Bá đến đó, kết quả hắn bình yên vô sự trở về. Lão Vương, nếu không nhắc đến cảnh giới luyện khí sĩ thì kết quả không phải rất đơn giản ư? Chỉ có người thắng mới có thể sống sót trở về, kẻ thua đương nhiên không biết chết mất xác ở nơi nào."
"Ta cũng cảm thấy Trác Trí Bá lành ít dữ nhiều!"
Vương Phác Thực dần dần bị thuyết phục. Mặc dù hắn đã vượt qua thiên kiếp đạt tới Trúc Cơ Cảnh, đã bước chân vào con đường tu chân tìm tiên, trở thành thống lĩnh Xích Ưng quyền cao chức trọng. Nhưng so về mưu trí thì quả thực hắn vẫn luôn cực kỳ bội phục trí lược của Hoa Thừa Tán, và cũng phải thừa nhận trên đời này thật sự có thiên tài. Nếu không phải vì người kia, e rằng cảnh giới của Hoa Thừa Tán đã sớm đột phá từ cảnh giới luyện khí đến Trúc Cơ Cảnh, thậm chí vượt qua hắn.
Hoa Thừa Tán nói:
"Sau đó Lý Thanh Sơn và Lao Hi Sơn đi cùng với nhau, kết quả hai người đều mất tích. Mà theo như những gì Hà Dịch Thế nói, bên người Lý Thánh Sơn có một bộ thiết giáp thi, Lao Hi Sơn chỉ vừa đột phá luyện khí cấp sáu, nếu đối đầu với thiết giáp thi chỉ có chết không thể sống. Nói không chừng tiểu tử kia đang ôm chiến lợi phẩm, tìm một chỗ nào đó bế quan tu hành đấy!"
Vương Phác Thực tức giận nói:
"Tiểu tử kia thật sự là kẻ vong ơn phụ nghĩa, lúc trước chúng ta không nên để hắn vào Ưng Lang vệ."
Hoa Thừa Tán nheo mắt, trào phúng nói:
"Vào lúc đó, ngươi cũng không ngờ hắn sẽ gϊếŧ được Phùng Chương, vả lại hắn còn thật sự dám đến Gia Bình thành báo danh đúng không!"
Vương Phác Thực trợn trừng mắt liếc xéo hắn một cái:
“Cứ coi như hắn may mắn vậy!”
Hoa Thừa Tán ngửa đầu nhìn nóc nhà:
“Lần một lần hai còn có thể coi như may mắn, nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn có thể từ trong chỗ chết chạy thoát, ngược lại còn thắng kẻ địch mạnh hơn, thì đây không phải là may mắn mà là thực lực.”
Vương Phác Thực nói:
“Tuy nhiên bây giờ vận khí của hắn sắp kết thúc rồi.”
Hoa Thừa Tán cúi đầu, kinh ngạc nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
Vương Phác Thực nói:
“Hừ, đương nhiên là bắt hắn về quy án. Hắn mới vào Ưng Lang vệ được mấy tháng đã gϊếŧ chết hai thống lĩnh, ta chưa từng thấy Huyền Lang vệ nào lớn mật đến vậy, thật sự coi trời bằng vung.”
Hoa Thừa Tán nói:
“À…đây chỉ là suy đoán của ta thôi nhé, cũng không chắc chắn đó là sự thật. Hơn nữa chúng ta không có chứng cứ, làm sao hắn có thể nhận tội.”
Vương Phác Thực nói:
“Không nhận tội, vậy chẳng lẽ bỏ qua sao?”
Hoa Thừa Tán nói:
“Trác Trí Bá tự tìm đường chết, dám phát động nhiều quân như vậy để mưu hại chính thuộc hạ của mình, mà không cho phép người ta phản kích lại à? Hắn ở Gia Bình thành quá lâu, cũng quá thân thiết với Vân Vũ môn, nên đổi người rồi.”
Vương Phác Thực nói:
“Lao Hi Sơn bị tên tiểu tử kia diệt khẩu, chẳng lẽ cũng đáng đời ư?”
Hoa Thừa Tán bĩu môi nói:
“Tám phần là đáng đời, nếu nói phải diệt khẩu thì người nên bị hắn diệt khẩu chính là mấy đệ tử của Mặc gia kia kìa, đặc biệt là tên Hà Dịch Thế. Lời khai gì mà giống như hận không thể chứng minh Lý Thanh Sơn là hung thủ, nhưng hắn lại cứu họ, nếu trong lòng hắn có một chút ác ý thì sẽ để mặc cho họ chết trong tay đạo nhân cương thi chứ! Chỉ cần hắn làm lưu loát một chút để họ bị ăn sạch sẽ thì cũng không bị tính là cố ý mưu hại, chúng ta cần gì phải mất công làm tiểu nhân.”
Cái nhìn của hắn đối với Lý Thanh Sơn vẫn khá tốt, ngoại trừ lần trước có duyên gặp mặt một lần thì cũng có liên quan rất lớn với Hoa Thừa Lộ. Không phải do hắn nghe nàng nói những lời đó, mà vì Lý Thanh Sơn mặc dù đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhưng không đem quan hệ với Hoa gia ra, hoặc mượn danh của Hoa Thừa Lộ để dọa ngược lại Trác Trí Bá.
…
Ở một vài nơi, trong mắt một vài người nào đó, chuyện hai vị thống lĩnh Ưng Lang chết chính là chuyện lớn kinh thiên động địa, nhưng mà ở một số nơi khác, ở trong mắt một vài người khác thì chỉ là chút chuyện nhỏ.
Quyền lợi lực lượng khác nhau, dẫn đến tầm mắt cũng hoàn toàn khác nhau, dù là Vương Phác Thực chán ghét Lý Thanh Sơn, hay là Hoa Thừa Tán yêu thích Lý Thanh Sơn thì đều xem chuyện này như một chuyện nhỏ mà xử lý, chỉ nói vài câu đã thống nhất ý kiến.