Chương 260: Thuận Theo Tự Nhiên - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 260: Thuận Theo Tự Nhiên
Vương Phác Thực nói:
“Cũng được, dù sao nếu muốn xử lý thằng nhóc kia thì cũng không cần đến lượt chúng ta ra tay đúng không?”
Hoa Thừa Tán:
“Làm sao vậy?”
Vương Phác Thực nói:
“Phó môn chủ Ngụy của Vân Vũ Môn đã dẫn theo bốn vị mỗ mỗ chạy đến thành Gia Bình, thằng con chết tiệt kia của lão ta đi xuống lòng đất tìm Lý Thanh Sơn, đi rồi cũng không quay về, ta cảm thấy đã dữ nhiều lành ít, sao nào, ngươi không nghe người tình của ngươi nhắc đến sao?”
Hoa Thừa Tán:
“Ngươi cũng đã nói là người tình rồi, đâu phải là vợ, ngươi ta là môn chủ, đương nhiên phải suy xét đến ích lợi của môn phái, hình như đứa bé kia rất quan trọng đối với họ. Một phó thống lĩnh như ta, cũng có ai để ý đến lời nói của ta đâu!”
Hắn đã lên tiếng nói Vân Vũ Môn đừng đυ.ng đến Lý Thanh Sơn, hiện tại Vân Vũ Môn lại không thèm để ý đến ý tứ của hắn, mạnh mẽ hành động, chẳng khác nào làm lơ quyền uy của hắn.
Vương Phác Thực nhướng mày:
“Ngươi vượt qua thiên kiếp, chúng ta hợp tác cùng nhau, ta xem thử trong phạm vi ba nghìn dặm quanh Thanh Hà phủ này còn có ai dám không nghe theo lệnh Hoa Thừa Tán ngươi?”
Hai tên tu sĩ Trúc Cơ, còn có thân phận Huyền Lang, đương nhiên có được quyền lên tiếng tuyệt đối ở Thanh Hà phủ này. Nếu nói một cách khách quan thì Luyện Khí tầng mươi tuy chỉ kém một bước, nhưng lại khác biệt như trời với đất.
Hoa Thừa Tán cười vô tư:
“Tu hành cần chú ý thuận theo tự nhiên, không thể miễn cưỡng.”
Vương Phác Thực nói:
“Thôi, lần này chiều theo ý ngươi, không truy nã cũng không bảo vệ, yên lặng xem diễn biến tiếp theo, ta cũng muốn nhìn xem thằng nhóc kia có vượt qua được cửa ải này không!”
Hoa Thừa Tán bật người dậy, ngồi xổm trên bàn dài, vỗ vai Vương Phác Thực:
“Dù sao hắn cũng coi như là người được ông chủ Cố đánh gia cao, lão Vương ngươi cũng đừng khó chịu, coi chừng ảnh hưởng đến tu vi.”
Vương Phác Thực nói:
“Vậy thì sao chứ, ta cũng là người được lão Cố...thống lĩnh Cố đánh giá cao, suýt chút nữa bị ngươi gài rồi! Nếu ta không có lòng dạ như thế này, bây giờ cũng đã trở thành một ông già lụ khụ sắp chết. Ta đi đến bách gia kinh viện, nhìn xem có thằng nhóc nào muốn đi xuống dưới kia, nhận vị trí phó thống lĩnh này.”
Các Luyện Khí sĩ bình thường đều cực cực khổ khổ, đấu tranh liều chết mới miễn cưỡng giành được một chức vị Ưng Lang Vệ, mà người xuất thân từ bách gia kinh viện lại có thể trực tiếp được bổ nhiệm làm thống lĩnh, chênh lệch cực kỳ lớn.
Vương Phác Thực đi rồi, sắc mặt Hoa Thừa Tán hơi tối đi, khẽ thở dài. Dù có cực kỳ thông minh, tự nhận là thiên tài thì cũng không thể nào kéo gần khoảng cách này lại, vậy thì có tác dụng gì?
Trong lúc thiên tài đứng yên tại chỗ cảm thán, người phàm đã quỳ bò dưới nền đất.
Bốp…một cái tát cực kỳ vang dội, đánh Tiền Dung Chỉ bay lên trời, quay cuồng rồi đâm mạnh vào vách tường, rơi xuống đất, gương mặt sưng vù, miệng chảy máu tươi, không còn có chút quyến rũ nào.
“Vì sao ngươi không ngăn cản hắn, vì sao đến bây giờ mới báo cáo!”
Một người đàn ông trung niên đầu tóc hoa râm, mặc áo tím xinh đẹp cao quý lớn tiếng hét, chân khí trên cơ thể hắn mênh mông cuồn cuộn, cách không đè ép trên người Tiền Dung Chỉ, nàng lập tức giống như bị đè nặng không thể nhúc nhích.
Người đàn ông trung niên này chính là phó môn chủ của Vân Vũ Môn, Ngụy Trung Nguyên, Luyện Khí sĩ tầng mười, đã tu luyện Vân Vũ Quyết lên đến cấp bậc cao nhất, chỉ còn cách Trúc Cơ một bước xa, là người đứng ở đỉnh Luyện Khí sĩ.
Mà hai bên trái phải trong phòng, có bốn bà già gương mặt tiều tụy, ai cũng tô son trét phấn dày, dáng vẻ quái dị, dù đứng cách xa mươi bước cũng có thể nghe được mùi son phấn trên người họ.
Họ đang tự vẽ mày kẻ mắt, sửa móng tay, không ai thèm liếc nhìn Tiền Dung Chỉ, có mười mấy tên trai lơ trẻ tuổi đi theo phía sau họ, cẩn thận phục vụ.
Một trong số đó chính là Tây Môn Mỗ Mỗ, hai thanh niên điển trai đang xoa bóp bả vai cho bà, bà cúi đầu nhấp một ngụm trà, hoàn toàn không thèm để ý đến tình trạng thê thảm của người đệ tử này.
Tiền Dung Chỉ rưng rưng nước mắt, vô cùng tủi thân nói:
“Ta thật sự không khuyên được Ngụy thiếu gia, môn chủ, việc này không thể trách ta được!”
“Còn dám tranh cãi!”
Ngụy Trung Nguyên duỗi tay trảo, chân khí bay ra xa mười trượng, túm Tiền Dung Chỉ bay lên không trung:
“Với tính tình của con ta, nếu không phải đồ đê tiện người dụ dỗ thì làm sao nó sẽ chủ động đi tìm Lý Thanh Sơn, hiện tại cũng không có tin tức.”
Nếu không phải thực lực của Tiền Dung Chỉ quá thấp, ông gần như phải cho rằng là Tiền Dung Chỉ ra tay. Đương nhiên đây cũng không phải là do ông dùng lí trí để suy nghĩ, mà chỉ là quá tức giận giận cá chém thớt mà thôi.