Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 271 - Chương 271: Không Lợi Hại Đến Vậy

Chương 271: Không Lợi Hại Đến Vậy - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 271: Không Lợi Hại Đến Vậy


Nhưng không nghĩ tới, loại phương pháp yêu tu này lại có tác dụng thần kỳ đối với việc Luyện Khí như thế. Lúc hắn đột phá Luyện Khí tầng thứ hai vẫn dùng phương thức truyền thống của Luyện Khí sĩ, liên tục ăn dược để phụ trợ, ngưng tụ chân khí phá tan cửa ải, làm đến kiệt sức cuối cùng vẫn phải nhờ Tiểu An giúp đỡ, suýt chút nữa là thất bại.

Hiện tại chỉ ngủ một giấc dậy đã đột phá rồi, vừa nhìn là biết cái nào tốt cái nào kém rồi. Hắn bày ra vẻ mặt cổ quái khi nhận ra rằng, hắn dùng phương pháp tu yêu để Luyện Khí, dùng phương pháp của nhân loại để tu yêu mới là lựa chọn tốt nhất.

Hiện tại cần dốc hết sức lực sưu tập đan dược như tu sĩ nhân loại bình thường để tích lũy yêu khí. Lại tìm một cái hang, liên tục hấp thu thiên địa nguyên khí tựa như yêu ma để tu luyện chân khí.

Hai con đường tu luyện hoàn toàn khác biệt lại có thể bổ sung, phụ trợ lẫn nhau. Ban đầu hắn cảm thấy, tu cả hai đạo nhân yêu là một chuyện rất cực khổ, bây giờ nhìn lại thì vừa hay ngược lại.

Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy sáng tỏ thông suốt, cười ha ha nâng Tiểu An lên, quay một vòng:

“Ta biết ta nên làm như thế nào rồi.”

Lúc này, dưới mặt đất truyền ra tiếng nổ ầm ầm như sấm rền, bị thính giác nhạy bén của Lý Thanh Sơn thu vào trong tai.

“Địa chấn ư?”

Đột nhiên Lý Thanh Sơn cảm thấy mặt đất dưới chân hơi rung chuyển, chẳng lẽ một cước kia của hắn đã gây nên biến đổi vỏ đất nào đó.

Chỉ chốc lát sau, rung chuyển lắng lại nên Lý Thanh Sơn cũng không để trong lòng. Hôm nay song hỷ lâm môn nên hắn cực kỳ vui, đặt Tiểu An ở trên đùi, chơi đùa với nàng, nói qua nói lại một hồi thì cái bụng bỗng réo lên, hắn sờ sờ bụng rồi hỏi:

“Có đồ gì để ăn không?”

Tiểu An kéo tay dẫn hắn tới mật thất, nhưng chỉ thấy tất cả l*иg thức ăn đều bị mở ra, đồ ăn bên trong thì không cánh mà bay thì không khỏi sửng sốt.

Lý Thanh Sơn cười nói:

“Ngươi ăn được nhiều như vậy từ bao giờ thế?”

Tiểu An vội va xua tay, ê ê a a liên tục, giọng nói leng keng tựa như nước suối, vô cùng dễ nghe. Vì nàng rất thông minh nên đã sử dụng hai âm tiết kia vô cùng tự nhiên, tựa như mã morse vậy, lại phối hợp với động tác và vẻ mặt, dường như nàng có thể biểu đạt tất cả những gì muốn nói.

Lý Thanh Sơn lại giống như một cao thủ giải mã, có thể đọc chính xác ý của nàng, ngạc nhiên nói:

“Còn có tên trộm có thể trộm được từ trên đầu chúng ta ư!”

Hắn đi sang phòng khác để xem thì thấy gạo mì và lương thực cũng đều bị quét sạch sành sanh, sạch bong bóc, nồi niêu chum vại bị lật đổ một loạt.

Tiểu An tin chắc nàng chưa từng thấy ai tiến vào, trong lòng Lý Thanh Sơn hơi động, lập tức tự mình mở cửa động ra rồi cẩn thận ngửi, quả nhiên ngửi được một cỗ yêu khí nồng nặc. Mặt đất cũng có dấu vết bị đào bới, vị khách không mời mà đến kia vừa mới rời đi thôi.

Tiểu An ê a chăm chú phân tích.

Lý Thanh Sơn đồng ý nói:

“Đúng đấy, ta cũng cảm thấy là do yêu thú tác quái, chứ nhân loại sao lại đến trộm đồ ăn được. Không biết là con yêu thú nào không có mắt, dám đến trộm đồ của chúng ta!”

Sau đó hắn khẽ mỉm cười:

“Cũng lâu rồi ngươi không luyện hóa huyết nhục, chúng ta dụ dỗ nó ra cho ngươi làm bữa tối, nào đi chúc mừng thôi, nói không chừng còn có thể lời được một viên yêu đan!”

Tiểu An ê ê a a tỏ vẻ lo lắng.

Lý Thanh Sơn lại tràn đầy tự tin:
“Yên tâm đi, sơn nhân tự có diệu kế*!”

*một ẩn sĩ chắc chắn có những kế hoạch khôn khéo của riêng mình, đã có giải pháp.

Sắc trời tối lại, trăm bầu rượu ngon được bày trong mật thất vốn dĩ đã bị càn quét sạch sẽ, tất cả các vò rượu đều được mở niêm phong, hương rượu nồng nàn phiêu tán áp chế các mùi khác, ví dụ như độc dược.

Trong chỗ rượi này được bỏ vào các loại độc dược mông hãn mà Lý Thanh Sơn có thể tìm thấy, hoặc là nói Dư Sơ Cuồng có thể tìm thấy. Đây chính là diệu kế của hắn, vì hắn đã nghe rất nhiều chuyện xưa dùng rượu ngon để chế ngự yêu ma quái thú ở kiếp trước.

Lý Thanh Sơn và Tiểu An ôm cây đợi thỏ ở trong thư phòng, Lý Thanh Sơn cười nói:

“Ngươi thấy mưu kế này của ta thế nào?”

“Ê ê a a!”

Tiểu An dựng thẳng ngón tay cái tỏ vẻ khâm phục tuyệt đối.
“Ha ha, cũng không lợi hại đến vậy.”

Thế nhưng hai người canh đến nửa đêm cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì, Lý Thanh Sơn hoài nghi nói:

“Chẳng lẽ kẻ này không thích uống rượu!”

Tiểu An đáp rằng:

“Ê ê a a a a a…”

Phiên dịch lại chính là chắc chắn không phải như vậy, tất cả rượu trong l*иg đựng thức ăn đều bị uống sạch.

Lý Thanh Sơn nói:

“Vậy thì chờ tiếp thôi!”

Lời còn chưa dưới, mặt đất lại rung chuyển lần nữa, mắt Lý Thanh Sơn sáng lên, nói:

“Kích thước con yêu quái này cũng không nhỏ, chờ mở mang kiến thức về sự đáng sợ của trí tuệ nhân loại đi!”

Bình Luận (0)
Comment