Chương 273: Thật Là Tội Lỗi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 273: Thật Là Tội Lỗi
Nhìn từ góc độ này thì mới nhận ra tên yêu tướng này cũng không quá mập, toàn thân tựa như hình sợi dài trơn tròn, đứng ở nơi đó mà vóc người còn cao hơn Lý Thanh Sơn một chút. Hắn cúi cả người xuống, đôi mắt tròn trịa nhìn chòng chọc vào Lý Thanh Sơn, cảnh tượng quỷ dị khủng bố không nói nên lời.
Tiểu An suy nghĩ, hơi động ngón giữa đã điều khiển Thiết Giáp thi xông lên ôm lấy yêu tướng. Lý Thanh Sơn nhân cơ hội nhanh chóng rút lui.
Thân thể yêu tướng đầu trọc hơi run lên, quanh thân có cỗ khí thể màu hồng nhạt phun trào, Thiết Giáp thi nhào tới kia tựa như bước vào trong ao axit sunfuric, tiếng “xẹt xẹt” vang vọng, trên thân nó xuất hiện từng mảng khói trắng, thân thể cường đại trải qua luyện thi thuật dùng tinh thiết luyện chế bị ăn mòn không còn một mống chỉ trong nháy mắt, chỉ còn dư lại một đoàn Thương Hồng Hỏa Diễm bay trở về lòng bàn tay của Tiểu An.
Thiết Giáp thi có thể chém gϊếŧ Luyện Khí sĩ tầng thứ sáu, vậy mà vừa đối mặt đã bị đánh tan trong trạng thái đối phương còn chưa vươn tay ra.
Trong lòng Lý Thanh Sơn run sợ, cũng vô cùng dè chừng cỗ khí thể màu hồng nhạt kia.
Tốc độ của yêu tướng đầu trọc cực nhanh, hành động lại không có bất kỳ quy luật nào. Nhưng chỉ trốn thì chắc chắn chạy không thoát, thế là Lý Thanh Sơn tản ra yêu khí cường liệt, trong nháy mắt hóa thành ba trượng cao thấp, đánh một cái phá vỡ đất trên đỉnh đầu, sau đó quăng Tiểu An ra bên ngoài:
“Ngươi đi trước đi!”
Khí thể màu hồng nhạt hối hả lan tràn bao quanh thân Lý Thanh Sơn, đâu đâu trong mặt thất cũng có tiếng xẹt xẹt vang lên, đá xanh lát dưới mặt đất nhũn dần rồi sập đổ xuống theo từng mảng lớn, đáng thương thay ban đầu Lý Thanh Sơn còn muốn dùng độc dược để đối phó hắn, lúc này mới thấy cái gì gọi là kịch độc.
Trong đám khí độc màu hồng bốc hơi, có một l*иg ánh sáng màu xanh thẳm do vô số hình lục giác tạo thành bảo vệ quanh người Lý Thanh Sơn, ngăn cản khí thể màu hồng xâm thực, để Lý Thanh Sơn có thể thả lỏng một chút, may mà sức phòng ngự của Linh Quy Huyền giáp đủ mạnh, hiện tại cần phải nghĩ xem làm sao mới có thể thoát thân.
Hắn đạp gót sắt xuống, sức mạnh toàn thân bùng nổ, tất cả đều dồn vào nền móng bên dưới, mặt đất rạn nứt sụp đổ từng tấc một, một thân xương sắt gân thép phát ra âm thanh vặn vẹo, hắn như mượn được nguồn sức mạnh này mà phóng lên trời.
Yêu tướng đầu trọc lại bày ra một tư thế vô cùng quái dị, thân thể nghiêng về phía trước, chiếc đầu trọc nhắm về phía Lý Thanh Sơn, thân thể cao cao co lại rất nhiều, tựa như một chiếc lò xo bị dồn nén hung ác, rồi mãnh liệt bật lên.
Lý Thanh Sơn chỉ nhìn thấy một cái bóng nhạt nhòa đâm về phía mình, tốc độ phóng lên trời còn nhanh hơn hắn gấp mười lần.
Đùng!
Trên Linh Quy Huyền Giáp cứng rắn không thể phá vỡ xuất hiện một vết nứt lớn, Lý Thanh Sơn vốn đang lao lên trời biến thành bay ngang, va đổ không biết bao nhiêu vách tường, hãm sâu vào trong bùn đất.
Trong lòng hắn tràn đầy khϊếp sợ, hắn vừa mới luyện thành Nhị Ngưu Chi Lực nên có sự tự tin tuyệt đối về sức mạnh của chính mình, thế nhưng sức mạnh của tên yêu tướng này không chị mạnh hơn hắn gấp mười lần.
Yêu tướng đầu trọc bật ngồi trên đất, chiếc đầu trọc choáng váng muốn ngất, sau đó ngẩng lên nhìn Lý Thanh Sơn, tựa như không nghĩ rằng mình lại không đánh vỡ được Linh Quy Huyền giáp của Lý Thanh Sơn.
Lúc này, hai viên niệm châu xoay tròn rít gào giáng xuống từ trên trời, trực tiếp va chạm với chiếc đầu trọc của yêu tướng đầu trọc.
Yêu tướng ngẩng đầu lên thì thấy một bóng dáng nhỏ bé, rơi vào phía sau người yêu tướng nhanh như chớp, toàn thân bừng lên Thương Hồng Liệt Hỏa, vận dụng toàn bộ sức mạnh, trực tiếp biến một phần máu thịt thành ngọn lửa, đâm ra một chiêu kiếm mãnh liệt nhất từ trước tới nay.
Lý Thanh Sơn không vui mà còn khϊếp sợ, quát lên:
“Ngớ ngẩn, đi mau!”
Yêu tướng tuyệt đối không phải đối thủ mà họ có thể thắng được chỉ bằng mấy mẹo như như này, không dùng được độc dược thì chỉ đành đấm một quyền vận dụng toàn lực.
Yêu tướng không tránh né, chậm rãi mở miệng nói:
“Bọn ngươi là yêu quái sao? Vì sao lại đánh ta!”
Mặc dù loáng thoáng nghe không rõ, nhưng Lý Thanh Sơn vẫn nghe rõ ràng.
Cục diện bỗng như bị một bàn tay vô hình ấn phím tạm dừng, nắm đấm của Lý Thanh Sơn dừng ở trước mặt yêu tướng, mà tụ kiếm của Tiểu An cũng chỉ cách chiếc đầu trọc kia có ba tấc, bao gồm cả niệm châu khô cốt từ trên trời giáng xuống cũng đều dừng ở trên đỉnh đầu yêu tướng.
Lý Thanh Sơn chậm rãi thu hồi nắm đấm, cười gượng một hồi:
“Nói cũng đúng, yêu quái không đánh yêu quái!”
Vừa nói vừa nháy mắt với Tiểu An:
“Còn không qua đây!”
Tiểu An thu hồi tụ kiếm và niệm châu, trở lại bên cạnh Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn khôi phục hình người, chắp tay nói:
“Không biết tôn tính đại danh yêu tướng đại nhân, tại hạ là Hắc Sơn, tu hành trong núi năm trăm năm, miễn cưỡng hóa được thành hình người, không muốn xung đột với yêu tướng đại nhân, thực sự là tội lỗi.”