Chương 274: Rượu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 274: Rượu
“Ta là Mã Lục, cái gì gọi là xung đột, cái gì gọi là tội lỗi?”
Mã Lục nói với vẻ mặt chất phác.
Lý Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm một hơi, tin tưởng Mã Lục này thực sự không tức giận vì chuyện vừa rồi, hình như đầu óc của tên này không tốt lắm, phản ứng quá trì trệ.
Chợt trong lòng hơi chấn động, cái gọi là Mã Lục chẳng phải chính là sâu ngàn chân ư? Hóa ra cái tên này là một Mã Lục tinh, chẳng tránh sức mạnh lại lớn như vậy, tốc độ cũng nhanh nữa. Mà phản ứng thì lại chậm chạp như thế.
Hắn từng nghe Huyền Nguyệt kể về đặc điểm của rất nhiều yêu tộc, yêu quái có huyết nhục cơ bản được chia làm bốn loại, Lân Mao Vũ Côn.
Lân chính là thủy tộc, Mao chỉ thú vật, vũ chỉ các loại chim, côn chính là côn trùng.
Trong số này, số lượng côn là nhiều nhất và hỗn tạp nhất, các yêu thú loại côn đếm không xuể, không một ai biết rõ trên đời này có bao nhiêu chủng loại côn.
Vì côn trùng bẩm sinh không có trí tuệ, hoàn toàn làm việc bằng bản năng, vì thế số lượng có thể trở thành yêu thú rất nhiều, nhưng có thể kết thành yêu đan, thậm chí đạt được cảnh giới cao hơn thì lại không nhiều bằng yêu quái thuộc chủng loại khác.
Nhưng thường thực lực của yêu quái loại côn là mạnh nhất, bất kể là sức mạnh, tốc độ, sức chịu đựng, sức sống đều vượt xa với yêu quái cùng đẳng cấp.
Một con kiến có thể nâng được thứ có trọng lượng gấp bốn trăm lần bản thân, bọ chét có thể nhảy được một khoảng cách gấp một trăm lần chính nó, cứ bốn giây nhảy một lần, có thể nhảy bảy mươi tám giờ, sức sống của con gián thì không cần bàn nhiều rồi. Những sinh vật nhỏ bé này nằm ở dưới đáy chuỗi sinh vật, một khi có cơ hội hóa thành yêu quái thì có thể lập tức vọt lên vị trí đỉnh chuỗi sinh vật, trở thành kẻ săn mồi khủng bố nhất.
Thế nhưng, yêu quái loại côn có một chỗ thiếu hụt chết người, đó chính là trí lực rất thấp, dù cho ngưng tụ yêu đan mở ra linh trí nhưng cũng vô duyên với cái gọi là thông minh, chính là cái gọi là khiếm khuyết chỉ số thông minh.
Trong lòng Lý Thanh Sơn đã có biện pháp, nên chất vấn:
“Mã Lục, vì sao ngươi đến ăn đồ của nhà ta?”
Mã Lục nói:
“Ta không biết là của ngươi, không, đồ vật phía dưới đều là của ta.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Còn muốn ăn không?”
“Muốn ăn!”
Mã Lục há miệng ra, nước miếng chảy ào ào.
Lý Thanh Sơn đáp lại:
“Ở đây không còn đồ ăn nữa, bên trên mặt đất có, ngươi mau đi ăn đi!”
Mã Lục lắc đầu nguầy nguậy:
“Không thể lên mặt đất.”
“Vì sao?”
Trên khuôn mặt chất phác của Mã Lục hiện ra vẻ sợ hãi:
“Đó là mệnh lệnh, không thể vi phạm.”
Trong lòng Lý Thanh Sơn tràn đầy vui vẻ, đơn giản như vậy đã bị gài rồi, Mã Lục này đúng là quá ngốc, dễ đối phó hơn con quỷ Huyền Nguyệt lanh lợi kia nhiều, trí tuệ vĩnh viễn là tiêu chuẩn quan trọng nhất để đánh giá sinh vật. Nhân loại cũng dựa vào sở trường này, mà dùng sức một người đánh tan hàng vạn hàng nghìn yêu tộc. Một khi đầu óc không tốt lắm, dù thực lực có mạnh đến đâu cũng chủ uổng phí.
“Trong này không còn thứ gì nữa rồi, ta lên trên mặt đất lấy cho ngươi có được không!”
“Được, được, đi mau, đi mau!”
Đôi mắt Mã Lục tỏa sáng, vội vã giục.
Đơn giản như vậy! Lý Thanh Sơn hơi sững sờ, đơn giản đến mức hắn cũng hơi ngượng ngùng, vì để tăng sức thuyết phục nên hắn lại hỏi:
“Thế ngươi thích ăn cái gì?”
Mã Lục nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng Lý Thanh Sơn căng thẳng, chỉ sợ hắn sẽ nói một câu “ăn ngươi”.
Có điều cũng may là, cuối cùng Mã Lục nói: “Hạt màu vàng, hạt màu trắng.”
Lý Thanh Sơn hơi ngớ ra, vì thứ mà Mã Lục nói chính là gạo kê, gạo và rượu. Không ngờ kẻ này còn là một người theo chủ nghĩa ăn chay. Sau đó mới nhớ tới, đa số Mã Lục trên đời này đều ăn chay.
Đương nhiên, phần lớn yêu quái đều không để ý cái này, dù cho là sơn dương gặm cỏ ở trên sườn núi nửa đời, nhưng sau khi biến thành yêu quái thì chắc chắn vẫn ăn thịt uống rượu. Chắc hẳn cái tên ngốc này vẫn chưa kịp thay đổi thói quen ăn uống!
“Vậy ta sẽ đi lên lấy!”
Lý Thanh Sơn dẫn theo Tiểu An, thăm dò hang động lớn trên đỉnh đầu rồi vọt lên trên.
“Chờ đã!”
Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy nặng nề, lại nghe Mã Lục nói:
“Còn muốn uống nước không màu!”
“Nước? Nó chính là rượu!”
“Vậy sao…”
“Được, để ta đi lấy!”
Quả nhiên Mã Lục không tiếp tục ngăn cản, thậm chí không nghĩ đến việc để Tiểu An lại làm con tin, chỉ giục:
“Nhanh lên một chút! Nhanh lên!”
Lý Thanh Sơn nhảy ra khỏi mật thất dưới đất, chỗ trống bên trên vừa hay là hậu hoa viên nên không làm nhà cửa bị sụp đổ. Hắn dẫn theo Tiểu An lao nhanh ra ngoài, sau đó nằm vật xuống đất, nhìn bầu trời đêm xanh thẫm mà há to miệng hô hấp.
Cảm giác này thực sự giống như câu phải một con cá mập lớn, thực sự là quá nguy hiểm, cũng may đầu có con cá mập này không có linh quang, hơn nữa còn không thể ra khỏi nước, bằng không thì lần này thật sự chết chắc.