Chương 275: Không Liên Quan Tới Ngươi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 275: Không Liên Quan Tới Ngươi
Tiểu An nằm ở bên cạnh hắn, cũng nhìn bầu trời đêm với những đám mây bồng bềnh trôi, vẻ mặt nàng như pha chút ưu sầu.
Lý Thanh Sơn đột nhiên ngồi dậy, luồn tay xuống dưới nách nàng, nhắc nàng đứng lên, sau đó quở mắng:
“Ngươi thật sự không nghe lời, ta bảo ngươi đi trước, ngươi còn trở về làm gì?”
Tiểu An lắc lư hai tay, tuôn ra một loạt âm ê ê a a để tranh luận.
Lý Thanh Sơn trợn mắt nói:
“Ồ, vừa mới biết nói chuyện đã cãi lại, ở Thương Mãng sơn là do số may mới có thể đúng lúc giúp ta, nhưng không có nghĩa là ngươi làm đúng, nói ngươi sai thì chính là sai rồi, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi!”
Tiểu An giận đến mức vành mắt đỏ lên, nghiêng đầu đi không nói nữa.
Lý Thanh Sơn nói:
“Không cho phép khóc!”
Thế là nước mắt của Tiểu An ào ào chảy xuống.
Lý Thanh Sơn bỗng đau lòng, nhưng vẫn quyết tâm tàn nhẫn, nói:
“Lần này ngươi khóc cũng vô dụng, để ngươi có thể nhớ kĩ.”
Tiểu An mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn Lý Thanh Sơn bằng vẻ mặt chưa từng thấy, khóe miệng mấp máy mãnh liệt, tựa như núi lửa đang ấp ủ dung nham rồi bỗng nhiên phun trào, hét lớn:
“Ê a bỏ ta mấy lần mới hài lòng hả!”
Âm thanh từ mơ hồ cho đến rõ ràng, vẻ mặt tràn đầy đau lòng, nói xong thì cũng xoay người chạy vào trong nhà.
“Ngươi…”
Lý Thanh Sơn ngây ngẩn cả người, cứ như trúng phải một tấm Dẫn Lôi phù vậy.
Cuối cùng Tiểu An cũng nói được một câu hoàn chỉnh, đây vốn nên là một chuyện đáng để hắn chúc mừng một phen, nhưng nội dung câu nói lại khiến tim hắn hơi đau nhói. Thế là hắn chán nản nằm vật xuống đất lần nữa, cũng cảm nhận được cái gọi là nỗi phiền muộn của việc trưởng thành.
Trong hang lớn ở hoa viên, Mã Lục hỏi:
“Xong chưa?”
“Chưa!”
Lý Thanh Sơn hét lớn một tiếng.
“Tại sao lớn tiếng như vậy!”
Mã Lục chất phác hỏi.
“Không liên quan tới ngươi!”
Lý Thanh Sơn lại gào lên:
“Ngươi chờ ta!”
“Ồ!”
Lần đầu tiên Lý Thanh Sơn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Tiểu An đang dần trưởng thành, nhất định sẽ càng ngày càng có chủ kiến, nói không chừng còn có thời kỳ phản nghịch trong truyền thuyết. Lúc đó, không thể tránh khỏi việc xảy ra xung đột với người nhà, không, phải nói càng là người một nhà thì càng dễ dàng xảy ra xung đột.
Thân là chủ nhân một gia đình, hắn nhất định phải suy xét đến điểm này, chú ý đến cách thức giao tiếp với nàng, dẫn dắt nàng từng bước trưởng thành, thế nhưng cụ thể nên làm như thế nào đây?
Hắn lại cảm thấy đầu rối như tơ vò, thực sự còn phức tạp hơn việc tu hành gấp mười lần. Thế là hắn nằm ở đấy, suy nghĩ rất nhiều, nghĩ xem cha mẹ hắn đối phó với hắn như thế nào, nghĩ đến những kiến thức giáo dục trong miệng các chuyện gia mà hắn nghe được ở trên tivi trong kiếp trước.
Lý Thanh Sơn bật người ngồi dậy:
“Đúng rồi, đầu tiên phải giao lưu bình đẳng đã.”
Hắn bỏ dậy khỏi mặt đất, bước từng bước tới trước cửa phòng, giơ tay lên định gõ cửa, nhưng chưa kịp gõ cái nào thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một bóng dáng nhỏ bé nhào vào trong ngực hắn.
Lý Thanh Sơn hơi run lên, bật cười khanh khách, cảm nhận được sự lưu luyến từ tận đáy lòng nàng, xoa xoa đầu nàng rồi nói:
“Xin lỗi, vừa nãy ta nói quá nghiêm khắc, trước giờ ta chưa từng nghĩ sẽ bỏ lại ngươi, chỉ là muốn bảo vệ ngươi thôi.”
“Ta....cũng muốn....bảo vệ....ngươi…”
Lời nói của Tiểu An còn chưa trôi chảy, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc.
Vẻ mặt kia thật sự quá đáng yêu, khiến cho Lý Thanh Sơn vừa cảm động lại vừa thương tiếc, mỉm cười nói:
“Được, Tiểu An đại vương, tiểu nhân đã nhận được sự bảo vệ của ngài rồi, nào, hôn một cái.”
Hắn vén tóc mai của nàng lên, đặt một loạt nụ hôn lên vầng trán trơn bóng của nàng.
Thiếu niên yêu ma tựa như tháp sắt đen và nữ hài nhỏ xinh trắng nõn hình thành nên một cảnh tượng cực kỳ đặc biệt, thay vì chua chát nói “lòng có mãnh hổ ngửi tường vi”*, chẳng bằng nói thẳng là “trâu gặm mẫu đơn, hoài phí của trời”.
*ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc. Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người.
Mặt Tiểu An đỏ chót, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt to và đen như đáy nồi của hắn.
Lý Thanh Sơn sờ sờ gò má, cảm giác mềm mại ấm áp kia dường như vẫn còn vương vấn trên chỗ đó, không kìm được mà cười hì hì.
Bên trong hang lớn, Mã Lục lại kêu lên:
“Ta đói rồi!”
Lý Thanh Sơn bĩu môi:
“Chúng ta vẫn nên suy nghĩ xem làm sao để đối phó với vị đại ca này đã!”
Tiểu An che miệng mà cười.
Lý Thanh Sơn không nỡ bỏ nơi tu hành bí mật vừa mới được xây dựng xong này, mà trông dáng vẻ cái tên Mã Lục kia thì dường như cũng không nguy hiểm lắm.
Lại suy xét về tập tính của Mã Lục, hình như cũng là côn trùng vô hại dịu ngoan. Sau khi Mã Lục bị động chạm thì sẽ thu lại thành một nắm giả chết, cùng lắm là tiết ra khí thể có tính kíɧ ŧɧíɧ hay gì đó.