Chương 276: Hạt Vừng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 276: Hạt Vừng
Hiện tại nhớ lại, việc Mã Lục tiết ra độc khí màu hồng là kết quả sau khi bị thiết giáp thi đυ.ng chạm, nhưng cũng không phải là khí thể kích tính thông thường, mà là kịch độc tiêu kim thực cốt.
Nếu hiện tại Vân Vũ môn tìm tới cửa, Lý Thanh Sơn chỉ cần dẫn dắt bọn họ vào trong hang rồi chờ nhặt xác là được. Ở trước mặt yêu tướng, luyện Khí tầng thứ chín, Luyện Khí tầng thứ mười gì đó đều chỉ là gà đất chó sành mà thôi, cho dù môn chủ Vân Vũ môn đến, nếu đối mặt với yêu tướng loại côn thì chỉ sợ cũng thắng ít bại nhiều.
Căn nhắc một lúc lâu, Lý Thanh Sơn vác giỏ trúc lên, dẫn Tiểu An đi vào trong thành Diêm Sơn thành để tìm Dư Sơ Cuồng:
“Ta sẽ rời khỏi đây một khoảng thời gian, đừng để cho bất kỳ người nào tới gần trang viên kia!”
Đây chính là kết quả sau khi hắn đã cân nhắc, yêu tướng thực sự quá nguy hiểm, mặc dù trông rất ngu ngốc, có thể mặc cho người trêu đùa lợi dụng. Nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng không thể đoán trước được hành vi của hắn, nếu không cẩn thận chọc giận hắn thì sẽ phải nhận một kết quả vô cùng thê thảm.
Xét từ góc độ này, Mã Lục còn nguy hiểm hơn cả Huyền Nguyệt lúc trước, ít nhất Lý Thanh Sơn còn biết Huyền Nguyệt muốn gì, thậm chí còn nảy sinh cảm tình mà kết giao, cho dù có chọc nàng nổi giận thì nàng cũng sẽ không lạnh lùng ra đòn sát thủ.
Đặt tính mạng của mình ở trên tâm trạng của một đức ngốc thực sự không phải là một hành động khôn ngoan, trước khi có được sức mạnh đủ để tự vệ, hắn quyết định vẫn nên giữ một khoảng cách, không trêu chọc nổi thì ta không trốn thoát được sao?
Dư Sở Cuồng tỉnh lại từ trong mộng:
“Lý, Ngưu đại hiệp, ngươi muốn đi đâu?”
“Ngươi không cần quan tâm cái này.”
Lý Thanh Sơn hơi trầm ngâm, đương nhiên là tìm người hắn có thể trêu được.
Dư Sở Cuồng nói:
“Vậy ngươi đi nhanh đi!”
Lời còn chưa dứt thì bóng dáng Lý Thanh Sơn đã biến mất tăm, như có một cơn gió lớn vừa thổi qua phòng, thổi đến mức tiếng ầm ầm vang vọng.
Dư Sở Cuồng hơi lưu luyến không nỡ, tuy “Hổ Đồ” khủng bố, thế nhưng là người biết nói lý lẽ, lại rộng rãi hào phóng, chẳng qua chỉ là nhờ mua một tòa trang viên mà tặng rượu và thức ăn mấy ngày liền, rồi còn lấy ra trăm vạn lượng bạch cùng với một viên Bách Thảo hoàn, chính là một chỗ dựa cực kỳ lý tưởng. Nếu có thể giúp Lý Thanh Sơn làm vài chuyện, kiếm được chút linh đan thần dược thì có hi vọng đạt tới cảnh giới Tiên Thiên rồi.
Hắn xuống giường, lấy một phong thư từ trong ngăn kéo ra, cẩn thận lấy tờ giấy bên trong ra rồi quan sát ở dưới ánh đèn.
Nữ nhi trong thư nói, nàng đã dùng Tiên Thiên đan trong truyền thuyết và bắt đầu Luyện Khí.
Trên mép bức thư đã xuất hiện những vết tưa, hiển nhiên nó đã bị xem không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần xem, hắn đều lộ ra nụ cười vui mừng, tiểu nha đầu nâng hai má nghe hắn kể chuyện xưa mình hành hiệp trượng nghĩa, cuối cùng hiện tại cũng trưởng thành, giỏi hơn cả cha nó rồi!
Nhưng sau khi cười xong, hắn lại thấy chán nản thất vọng, lo lắng không thôi.
Thế giới của Luyện Khí sĩ và thế giới của giang hồ khách bọn họ hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Ở trong chốn giang hồ, hắn là Dư đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, vạn người kính ngưỡng. Nhưng khi đối mặt với một Luyện Khí sĩ yếu nhất, hắn cũng phải cúi đầu khom lưng, cẩn thận đối ứng.
Chỉ có bách tính vô tri mới xem Luyện Khí sĩ như thần tiên, nhưng hắn biết rõ, bất kể ở đâu thì lòng người cũng đều hiểm ác như nhau. Chỉ hận trước đây mình quá hưởng thụ ánh mắt sùng bái của nàng, mà kể những chuyện xưa hành hiệp trượng nghĩa quá tốt đẹp, kết quả nha đầu thẳng thắn kia thực sự tin tưởng đạo đức hiệp nghĩa gì đó, nói không chừng sẽ phải chịu thiệt thòi.
Nhớ tới cái này, hắn lo đến mức ngủ không yên, hầy, hiện tại hắn không giúp được nàng một tí nào hết!
Rõ ràng vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, nhưng hắn đã cảm thấy mình bỗng già đi, hắn cẩn thận cất bức thư đi, để lại vào trong ngăn tủ, chưa bao giờ muốn đột phá Tiên Thiên cảnh giới như lúc này.
Ánh sao xuyên thấu qua ngọn cây, rơi vào trong hang động, tơi vào trên khuôn mặt ngơ ngác của Mã Lục. Hắn trợn tròn mắt, há to miệng, ngửa đầu nhìn cảnh tượng hiếm thấy này, nước miệng ào ào chảy xuống:
“Thật giống hạt vừng!”
“Chậm quá!”
Lý Thanh Sơn rời khỏi Diêm Sơn thành, cấp tốc chạy mấy chục dặm, tìm tới cửa động kia rồi chui vào, đi xuyên qua lòng đất đến trước Cương Thi động thì chợt dừng bước, hắn hất cái mũi lên nhẹ nhàng ngửi mấy lần trong không trung, sắc mắt bỗng thay đổi.
Tuy rằng cực kì nhạt nhưng hắn không bao giờ quên được mùi son phấn quen thuộc này, chính là mùi của Tây Môn bà bà biếи ŧɦái kia!
Hơn nữa ngoài mùi này còn có ba mùi hoàn toàn không giống mùi phấn son. Có ít nhất bốn người của Vân Vũ môn đi qua đây, hơn nữa khả năng cao chính là bà bà bốn môn của Vân Vũ môn, cũng chính là bốn Luyện Khí sĩ tầng thứ chín.
Không tới bọn họ có thể tìm đến nơi này, hắn cảm thấy mình vẫn quá bất cẩn, nếu bị mấy người này chặn ở trong động phủ thì hậu quả khó mà lường được.