Chương 287: Phá Cho Ta - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 287: Phá Cho Ta
Lý Thanh Sơn âm thầm kinh hãi, từ xưa đến nay chân khí huyền âm luôn không được coi là mạnh mẽ mà đã có thể có hiệu quả như thế, Luyện Khí sĩ tầng chín đúng là không phải loại người dễ chơi.
Đột nhiên, một bóng đen bao phủ lấy Lý Thanh Sơn, một bàn tay đen tuyền khổng lồ chộp mạnh đến.
Tây Môn Mỗ Mỗ giơ hờ bàn tay phải ra, âm trầm nói:
“Ta xem lần này ngươi có thể chạy đi đâu?”
“Tại sao ta lại phải chạy!”
Lý Thanh Sơn ngang nhiên nói, tách hai tay ra, lấy Thảo Tự Kiếm Thư ra, chân khí vô cùng tinh thuần điên cuồng tràn vào, hoành ngang phiết nại*, như đao như kiếm, lần lượt sáng lên
*Tám nét bút cơ bản trong chữ Hán.
Lần trước khi hắn dùng thử Thảo Tự Kiếm Thư này là lúc vẫn còn ở thành Khánh Dương, Tiên Thiên Luyện Khí Quyết chỉ mới đến tầng hai, hiện tại đã tu luyện đến tầng thứ bảy, chân khí đã tăng lên không chỉ gấp mười lần, Thảo Tự Kiếm Thư sáng lên đến chừng hai mươi mốt nét bút, đâm vào trong bàn tay to màu đen kia.
Kiếm khí bắn nhan, bàn tay to màu đen bị chia thành nhiều khúc.
“Thượng phẩm linh khí!”
Tây Môn Mỗ Mỗ hoảng sợ quát:
“Lốc xoáy đen!”
Chân khí đen đặc sệt ngưng tụ thành một lốc xoáy lớn trước mặt mà, xoay tròn cực nhanh, giống như muốn cắn nuốt hết tất cả mọi thứ.
Đây là pháp thuật hộ thể mạnh nhất mà Tây Môn Mỗ Mỗ biết được, tự tin có thể chống đỡ được tất cả pháp thuật tấn công của bất cứ Luyện Khí sĩ nào.
Hai mươi mốt đạo kiếm khí không hề phân biệt trước sau, đâm vào lốc xoáy đen kia, lốc xoáy lập tức rung động.
Gương mặt Tây Môn Mỗ Mỗ vô cùng nghiêm túc, dùng toàn bộ sức lực vận chuyển pháp thuật, tốc độ xoay tròn của lốc xoáy đen nhanh đến mức tận cùng, xoắn nát tiêu hủy hết hai mươi mốt đạo kiếm khí.
Một tiếng nổ vang, lốc xoáy chân khí tán loạn, Tây Môn Mỗ Mỗ cúi thấp người, một đạo kiếm quang bay xẹt qua bả vai bà, kéo theo một đóa hoa máu.
Lý Thanh Sơn lập tức móc ra một khối linh thạch, nguyên khí thiên địa thuần khiết dọc theo lòng bàn tay hắn, từ từ chảy vào trong cơ thể hắn, chân khí lập tức nhanh chóng khôi phục.
Trong lòng hắn cũng rất giật mình.
Vốn chỉ là muốn ngăn cản thế tấn công của bàn tay đen kia, mượn cơ hội để bỏ chạy, không ngờ uy lực của Thảo Tự Kiếm Thư lại mạnh như thế, không ngờ vừa ra tay đã đánh Luyện Khí sĩ tầng chín bị thương, cũng là do chân khí của hắn quá tinh thuần, nếu đổi thành Luyện Khí sĩ khác, chỉ sợ phải lên đến Luyện Khí tầng năm mới có thể phát huy ra uy lực như thế này.
“Cực phẩm linh khí?”
Sắc mặt Tây Môn Mỗ Mỗ thay đổi kịch liệt. Thảo Tự Kiếm Thư này vẫn là thứ chưa hoàn chỉnh, cho nên dù là Tây Môn Mỗ Mỗ thì cũng không thể đoán được phẩm cấp của nó, chỉ biết là không thể xem thường, thẹn quá hóa giận xong lại dâng lên lòng tham.
“Thứ này là của ta, bà già, ngươi đừng tranh với ta.”
Mắt Đông Môn Mỗ Mỗ sáng ngời, nhắm chặt hai mắt, tay kết chú, miệng niệm chú văn, chân khí huyền ầm đều quay trở về bên người bà, nước đen nhộn nhạo, giống như có sự sống riêng!
Trong lòng Lý Thanh Sơn dâng lên cảm giác vô cùng nguy hiểm, pháp thuật có thể khiến cho Luyện Khí sĩ phải tập trung chuẩn bị như thế, đương nhiên không phải pháp thuật nhỏ nhặt gì.
Nhưng hắn không lùi bước mà lại bước lên, lật tay nắm chặt liễu phong đao, các huyệt đạo dưới chân sinh mà một luồng chân khí lót bên dưới, dẫm lên trên vách đá như đi trên đất bằng, bước đi như bay, nhảy liên tục bảy bước, bay đến trên đỉnh đầu Đông Môn Mỗ Mỗ.
Hàn quang chợt lóe, liễu đao “leng keng” ra khỏi võ, lấy khí thế như phá núi chặt đá mà chém mạnh xuống.
Tây Môn Mỗ Mỗ vừa mới bị phá pháp thuật xong, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp đến cứu viện, hoặc là nói bà ta không có ý định đi cứu, lúc nãy vừa mới bị xấu mặt trước mặt Đông Môn Mỗ Mỗ, lần này đương nhiên muốn huề lại, cho nên cứ khoanh tay đứng nhìn, thầm nghĩ:
“Thuật luyện thể của tên nhóc này đúng là rất lợi hại, cộng thêm món linh khí cực phẩm kia, nếu đột nhiên ra tay, nói không chừng đến cả Luyện Khí sĩ tầng sáu cũng phải thua trong tay hắn.”
Đông Môn Mỗ Mỗ đột nhiên mở to hai mắt, nắm chặt hai tay, lại đột nhiên giơ bốn ngón tay trong ra, chỉ thẳng về phía Lý Thanh Sơn:
“Xà Phược Chú!”
Chân khí đen nhánh biến thành hàng nghìn con rắn dài, chen chúc bò lên, chỉ dựa vào khí thế này cũng đã đủ làm người thường sợ đến ngất đi.
Mấy chục con rắn đen trói chặt lấy liễu phong đao, giống như đao bị rơi vào trong vũng bùn, không thể nào nhúc nhích thêm được nữa. Cơ thể hắn cũng bị quấn quanh vài lớp, chỉ còn lại hình người.
Lý Thanh Sơn hơi ngưng tinh thần lại, dồn toàn bộ sức lực vào liễu phong đao, ánh mắt xuyên qua chân khí đen tuyền, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Đông Môn Mỗ Mỗ, đột nhiên quát to:
“Phá cho ta!”