Chương 293: Đến Nơi Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 293: Đến Nơi Rồi
Lý Thanh Sơn lau tuyết còn dính trên bề mặt hạt châu, trừng mắt:
"Ta giận rồi đấy!"
Tiểu An lè lưỡi, chạy ra ngoài cửa. Nàng vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, quả nhiên Lý Thanh Sơn đuổi theo, hét lớn một tiếng:
"Đại tuyết cầu thuật!"
Toàn bộ tuyết rơi xuống bay ào ào vào trong lòng bàn tay Lý Thanh Sơn, ngưng tụ thành một quả cầu tuyết siêu lớn có đường kính dài mấy thước*, sau đó hắn ném mạnh về phía Tiểu An.
*1 thước = 0,33m
"Giá! Giá!"
Phu xe vừa hô to vừa vung roi thúc giục con ngựa kéo cỗ xe chạy trên tuyết, trên người phu xe mặc trang phục của Cuồng Kiếm sơn trang. Hắn là đệ tử thân tín của Dư Sơ Cuồng, tên là Dư Liên, là một thiếu niên nhã nhặn thường xuyên bị phái đi giao đồ.
Xe ngựa chạy đến một rừng cây thì thấy một trang viên nhỏ nằm ẩn mình trong núi tuyết.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng trang viên, Dư Liên:
"Sư phụ, đến nơi rồi."
Một kiếm khách có bộ râu quai nón, mặc áo bào tơ màu đỏ bước xuống xe ngựa. Mỗi lần hắn ưỡn ngực hay ngẩng đầu đều rất có khí thế, người này chính là Dư Sơ Cuồng. Hắn nhìn trang viên trước mặt, đáy mắt không giấu nổi vẻ vui mừng. Hắn vội bước tới trước cửa trang viên, hơi khom người, trong lòng căng thẳng, nhẹ nhàng gõ lên cánh cổng:
"Ngưu đại hiệp, ngài có ở đây không?"
Hắn chợt nghe thấy một tiếng động kỳ quặc và lạnh lẽo, mới thử dán lỗ tai lên ván cửa cẩn thận lắng nghe, vậy mà tiếng động kỳ quặc kia càng lúc càng gần.
"Ầm…ầm."
"Không ổn!"
Dư Sơ Cuồng vận khinh công, phi thân bay lên. Một quả cầu trắng đập vào cánh cổng gỗ lớn sơn son thϊếp vàng, lướt qua lòng bàn chân của hắn, sau đó lăn xuống chân núi.
Dư Sơ Cuồng sững sờ, nếu như hắn bị quả cầu kia đυ.ng phải thì chắc chắn mất nửa cái mạng rồi. Nhưng thứ đồ chơi kia hình như là quả cầu tuyết thì phải? Chỉ là hắn chưa từng thấy quả cầu tuyết nào lớn và cứng như vậy.
Lý Thanh Sơn đứng trước cửa trang viên, từ xa đã nhìn thấy Dư Sơ Cuồng, hắn cao giọng hỏi:
"Dư đại hiệp, sao ngươi lại tới đây?"
Dư Sơ Cuồng vội khom người hành lễ, chỉ liếc nhìn xung quanh đã khiến hắn kinh ngạc. Khắp nơi đều có dấu vết của quả cầu tuyết khổng lồ lăn qua, một hành lang bị đập gãy, mấy gian chứa củi ở phía đông cũng bị sụp đổ.
"Ngài...Ngài đang làm gì vậy?"
"Ném tuyết!"
Lý Thanh Sơn xách cổ áo Tiểu An lên:
"Để cho tiểu nha đầu này biết thế nào là lợi hại!"
Tiểu An cúi đầu, mái tóc dài xoăn như rong biển rủ xuống. Nàng ngoan ngoãn không dám ho he tiếng nào, thoạt nhìn giống như đang sợ hãi nhưng chỉ có Lý Thanh Sơn biết không phải vậy, điều nàng sợ nhất chính là đứng trước mặt người lạ, lúc đó nàng sẽ vô cùng kiệm lời.
Dư Sơ Cuồng khẽ run rẩy, quả nhiên tính tình người này rất tàn bạo! Đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà hắn dùng một quả cầu tuyết lớn đập qua đập lại. Nếu không may nện trúng, vậy chẳng phải mất mạng người hay sao! Mà khuyên thì hắn không dám khuyên, thành ra hắn lại lưỡng lự với dự định ban đầu của chuyến đi này.
Lý Thanh Sơn:
"Ngươi tới đây làm gì?"
Dư Sơ Cuồng nghiến răng, lấy một tấm thiệp mời từ trong tay áo ra, mời Lý Thanh Sơn trưa mai đến Cuồng Kiếm sơn trang dự tiệc chúc mừng Dư Tử Kiếm đạt cảnh giới tiên thiên, trở thành một luyện khí sĩ.
Lý Thanh Sơn:
"Con gái của ngươi trở về chưa?"
Dư Sơ Cuồng:
"Vẫn chưa trở về, có lẽ tối nay nàng sẽ về đến nhà."
"Vậy phải chúc mừng ngươi rồi!"
Sau đó, Lý Thanh Sơn hỏi Tiểu An:
"Ngươi có muốn đi không?"
Tiểu An do dự nhìn Lý Thanh Sơn, giống như đang suy đoán ý định của hắn.
Lý Thanh Sơn:
"Vậy là muốn đi à!"
Hắn nghĩ cũng lâu rồi mình không dẫn nàng ra ngoài dạo chơi, nên nói với Dư Sơ Cuồng:
"Được, ta sẽ đến. Tuy nhiên, ta không muốn để lộ thân phận, ngươi giúp ta sắp xếp một nhã gian riêng được chứ?"
Dư Sơ Cuồng mừng như điên, vội đáp ứng.
Trưa ngày hôm sau, mưa tuyết bắt đầu tạnh, trên quảng trường ngoài trời ở Cuồng Kiếm sơn trang không hề có một hạt tuyết đọng, tất cả đã được đệ tử trong sơn trang quét dọn sạch sẽ, khắp nơi treo đèn kết hoa, mặt mày ai nấy đều hớn hở vui mừng.
Đối với người trong giang hồ mà nói, e rằng bốn chuyện vui lớn trong đời người cộng lại cũng không bằng việc có thể đột phá cảnh giới tiên thiên. Điều này có nghĩa là ngươi đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới, có được những khả năng mà trước kia không cách nào tưởng tượng nổi.
Quyền cao phú quý chỉ là nước chảy mây trôi trước mặt, nhưng trường sinh lại là khát vọng của tất cả mọi người, một luyện khí sĩ cao cấp có thể sống hơn hai trăm năm.
Dư Tử Kiếm trở thành luyện khí sĩ, địa vị của Cuồng Kiếm sơn trang như thuyền lên theo nước, ngay cả những đệ tử bình thường trong sơn trang cũng được hưởng lợi theo. Hơn nữa, dù Dư Tử Kiếm là viên ngọc quý trên tay Dư Sơ Cuồng, nhưng nàng lại hoàn toàn không có thái độ kiêu căng của một đại tiểu thư, chẳng những đối đãi bao dung với đệ tử bình thường mà còn rất thích thấy việc bất bình ra tay hành hiệp trượng nghĩa. Dân chúng Diêm Sơn thành hết lời khen ngợi nàng.