Chương 294: Ngưu Đại Hiệp - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 294: Ngưu Đại Hiệp
Một người như vậy được ông trời ưu ái, người khác sẽ luôn chân thành vui mừng thay cho nàng.
Tuy nhiên, cũng có không ít đệ tử trẻ tuổi âm thầm thổn thức, từ bỏ hy vọng trở thành con rể cưng của Cuồng Kiếm sơn trang. Có những câu chuyện kể về tiểu thư nhà giàu gả cho tiểu tử nhà nghèo xuất hiện trong đời thường, nhưng luyện khí sĩ tuyệt đối sẽ không gả cho một người phàm.
"Lưu chưởng môn, ngài tới rồi, mau vào bên trong, mời vào bên trong!"
Dư Sơ Cuồng đích thân đứng trước Cuồng Kiếm đường chào đón khách quý, đối mặt với một đám đồng đạo trong võ lâm, hắn đắc ý đến mức đầu sắp ngẩng lên tận trời.
Dư Tử Kiếm không được tự nhiên ngồi ở ghế chủ tọa trong Cuồng Kiếm đường, nhận lời chúc mừng của mọi người. Nhìn thấy các nhân vật truyền kỳ võ lâm, các thúc thúc bá bá đều hành lễ chúc mừng, trong lòng nàng chợt cảm thấy vô cùng kỳ diệu, hóa ra trở thành luyện khí sĩ là một chuyện tốt như vậy.
Khi sắp đến giờ mở yến tiệc, Dư Sơ Cuồng cáo lỗi với mọi người trong đại đường, sau đó dẫn Dư Tử Kiếm đến hậu đường.
"Cha, chúng ta đi đâu đây?"
Dư Sơ Cuồng:
"Cha dẫn ngươi đi gặp một vị khách quý, đến lúc đó ngươi phải tỏ ra lễ phép một chút nhé."
Dư Tử Kiếm cảm thấy thật kỳ quái, lúc nãy nàng tỏ ra lễ phép với những người khác thì Dư Sơ Cuồng không cho, nói nàng nhất định phải tỏ thái thái của một cao thủ tiên thiên. Vậy rốt cuộc người này là ai mà khiến cha nàng cẩn trọng đến như vậy.
Trong một gian phòng cửa sổ đóng chặt, thiếu ánh sáng nên không gian bên trong hơi mờ tối, Dư Tử Kiếm nhìn thấy một bóng lưng cao lớn rất cường tráng. Trên đầu người kia đội một cái nón rất lớn, bên cạnh đặt một cái sọt bằng tre, trước mặt là một bàn tiệc rượu cực kỳ thịnh soạn.
Dư Tử Kiếm không cảm nhận được khí tức của luyện khí sĩ trong phòng, thậm chí khí tức của võ giả cũng không có, nhưng điều này lại không ảnh hưởng đến khí thế nặng tựa thái sơn trên người kẻ đó, trên mặt nàng lộ vẻ nghiêm túc hơn một chút.
Dư Tử Kiếm hỏi:
"Vị này là...Ngưu Nhị, Ngưu đại hiệp sao?"
"Phụt!"
Chút nghiêm túc trên mặt Dư Tử Kiếm lập tức sụp đổ.
"Nha đầu chết tiệt này, không được cười!"
Dư Sơ Cuồng vội mắng, sợ nàng chọc giận Lý Thanh Sơn.
Không đợi hắn nói xong, Dư Tử Kiếm đã áy náy:
"Ngưu đại hiệp, ta không phải cười ngươi, xin ngươi đừng trách!"
Bản thân nàng cũng cảm thấy quá đáng khi cười nhạo tên của người khác ngay trước mặt họ như vậy, nhưng thật sự hình tượng và cái tên của người kia tương phản quá lớn, làm cho nàng không nhịn được phải bật cười.
Ấn tượng của Lý Thanh Sơn về Dư Tử Kiếm cũng chỉ là một nữ tử mặc đồ màu tím đứng bên cạnh Hoa Thừa Lộ, hiện giờ nghe nàng nói chuyện lại khiến hắn khá thích thú, hắn liếc mắt đánh giá nàng một lượt.
Chỉ thấy trên đầu nàng không dùng trang sức châu báu rườm rà, mái tóc đen thật dày được chải kiểu nha kế, hai sợi tóc mai rủ xuống hai bên gò má càng khiến cho gò má thêm trắng sáng và xinh đẹp. Trên người nàng vẫn mặc bộ quần áo màu tím, đai lưng màu tím đậm quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn của nữ tử.
Khí chất tự nhiên nhã nhặn, lời nói nhẹ nhàng phóng khoáng, tuy không đến mức khiến người ta yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng một nữ tử đáng yêu như vậy làm cho hắn cảm thấy thoải mái và dễ nhìn.
Có câu nói, nếu nghe thấy tiếng trâm rơi bên ngoài rèm mà người không để ý đến, người này không ngốc nghếch thì chính là kẻ vô cùng thông minh. May mắn thay, ta không phải kẻ ngốc cũng chẳng phải người thông minh.
…
"Lệnh ái quả nhiên là một nữ tử thông minh hiểu lễ nghĩa. Chuyến đi này của ta rất đáng giá."
Lần trước Lý Thanh Sơn gặp nàng, hắn bị một đám nhân vật võ lâm vây quanh, lúc nào cũng phải lo lắng đến việc Tây Môn bà bà ở bên ngoài, dù đang nói chuyện thì ánh mắt vẫn luôn cố định trên người Hoa Thừa Lộ, nhưng lần này gặp lại Dư Tử Kiếm khiến hắn có chút kinh ngạc.
"Quá khen, quá khen rồi!"
Ngoài mặt Dư Sơ Cuồng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại đang nghĩ lẽ nào Lý Thanh Sơn có ý với con gái của mình. Suy nghĩ đầu tiên chính là "tuyệt đối không được", sao có thể giao con gái của mình cho một tên đồ tể chuyên gϊếŧ người chứ?
Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn cảm thấy nếu Lý Thanh Sơn thật lòng thật dạ, có lẽ chưa chắc không có khả năng. Hắn đã nhìn thấy dáng vẻ của Lý Thanh Sơn, người này chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, trạc tuổi Dư Tử Kiếm. Vẻ ngoài của hắn cũng đẹp trai sáng sủa, vì né tránh kẻ địch hùng mạnh nên mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Đã bảo rồi, trong mắt lão giang hồ, dáng vóc của Lý Thanh Sơn thuận mắt hơn mấy tên thư sinh mặt trắng nhiều. Ngoài ra bản lĩnh của hắn cũng khiến người ta phải trầm trồ, trước tiên xem tâm tư của nha đầu này thế nào đã!
Tuy nhiên, những suy tính này của hắn đã được định sẵn không có kết quả.
Vì lúc Lý Thanh Sơn quan sát Dư Tử Kiếm thì Dư Tử Kiếm cũng đang đánh giá Lý Thanh Sơn.