Chương 295: Chúng Ta Ăn Tiếp! - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 295: Chúng Ta Ăn Tiếp!
Bóng của chiếc nón che khuất gần hết khuôn mặt đen sạm của hắn, chỉ còn lại chiếc cằm trơn láng không có râu ria. Hắn mặc hoàng sam, tuy bộ đồ đã được cắt may tỉ mỉ lớn hơn đồ của người thường mấy cỡ, nhưng vẫn không che giấu được cơ bắp săn chắc của hắn.
Thiếu nữ nào không mơ mộng yêu đương, nhưng luôn mơ mộng kiểu quân tử tiêu sái, lang quân anh tuấn, mà không phải một tên nam nhân dũng mãnh dữ tợn. E rằng chỉ có oán phụ đói khát mới mê mẩn loại nam tử như vậy.
Khi đôi mắt sắc bén kia quét qua bóng đêm, nàng không nhịn được khẽ run rẩy, vội cúi đầu xuống. Trong ánh mắt đó như mang theo tính xâm lược vô cùng nguy hiểm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nàng vừa cúi đầu đã thấy một đống xương heo và xương gà trên mặt đất, rõ ràng vị Ngưu đại hiệp này không hề để miệng rảnh rỗi trong lúc chờ đợi.
Việc này thật sự oan uổng cho Lý Thanh Sơn. Một bàn rượu thịt mà Dư Sơ Cuồng chuẩn bị rất chất lượng, vượt hẳn mức bình thường. Thịt cừu nướng nguyên con, cùi chỏ pha lê, thịt bò kho...món nào cũng ngon miệng. Tất cả đều là những món khoái khẩu mà người theo chủ nghĩa không thịt không vui như hắn rất yêu nhất, thậm chí còn có chân gấu hấp, mùi vị món này rất tuyệt vời.
Hắn để mặc cái bụng được ăn uống thỏa thích, nhưng hắn không phải là kiểu người ăn thịt bỏ xương, mà là theo kiểu dã thú nhai xương nát thành vụn, rồi nuốt hết.
Còn những cục xương trên đất đều do Tiểu An ăn thừa. Nàng đi cùng Lý Thanh Sơn, khát vọng ăn uống cũng tăng lên không ít. Lúc nàng ăn thì nhai kỹ nuốt chậm, dáng vẻ lịch sự nhưng không hề chậm hơn Lý Thanh Sơn nuốt như sói, ngốn như hổ.
Chỉ có điều nàng không bao giờ ăn xương. Tuy nàng tôi luyện xương trắng, nhưng không có hứng thú với xương động vật đã qua chế biến. Thật ra, thứ nàng ăn không hề vào dạ dày mà được chân hỏa luyện hóa, nhưng chỉ vì nàng muốn nếm thử hương vị mà thôi.
Thái độ tôn trọng của Dư Sơ Cuồng khiến nàng dứt khoát coi Lý Thanh Sơn là thúc thúc trưởng bối, giữa nàng với hắn tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm nam nữ.
"Tử Kiếm!"
Dư Sơ Cuồng kéo tay áo Dư Tử Kiếm. Dư Tử Kiếm chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu lên:
"Ngưu đại hiệp quá khen."
Nghe giọng nói trầm dày của Lý Thanh Sơn, trái tim nàng càng trong veo như nước, nhưng thầm cảm thấy vị Ngưu đại hiệp này có chút quen thuộc, nàng bèn không do dự:
"Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi ư?"
Lý Thanh Sơn khẽ lắc đầu, cười hỏi:
"Trên người ngươi có túi bách bảo không?"
"Không có."
Dư Tử Kiếm trả lời thành thật, vốn dĩ Hoa Thừa Lộ muốn cho nàng một cái, nhưng nàng sợ ân sâu khó báo nên không nhận. Sau đó nàng lại nghe nói chỉ cần vào kinh viện của Bách Gia là có thể nhận được túi bách bảo của riêng mình.
"Đây là túi bách bảo đầu tiên mà ta nhận được nên cho ngươi, xem như món quà vậy!"
Lý Thanh Sơn lấy ra một chiếc túi bách bảo hơi bị hư hỏng, chiếc mà hắn nhận được từ người anh trai đã chết của Tiền Dung Chỉ.
Tuy hắn cảm thấy nữ hài tử này khá được nhưng cũng không đến nỗi thật sự có suy nghĩ sâu xa, muốn dùng lễ vật quý trọng để lấy lòng nàng.
Nhưng quà quá nhẹ cũng không thích hợp, chỉ cần dùng được là tốt rồi. Vừa lúc trên người hắn có rất nhiều túi bách bảo, là thứ mỗi luyện khí sĩ đều không thể thiếu. Những chiếc túi bách bảo này không thể kết hợp lại, hắn chỉ có thể xếp chồng lại cất trong người, nhiều đến mức hắn sắp thành đệ tử Cái Bang rồi. Hơn nữa trong đó còn có mười mấy túi của đệ tử, vì vậy đúng lúc xử lý một cái.
Khuôn mặt Dư Sơ Cuồng lộ rõ vẻ vui mừng. Từ rất lâu hắn đã nghe nói đến túi bách bảo, vật này còn khó gặp hơn cả linh khí. Lý Thanh Sơn vừa ra tay đã hào phóng như thế, khiến hắn cảm thấy lần này vất vả nhưng không hề vô ích.
"Thứ này quý quá!"
Dư Tử Kiếm vội chối từ, nàng liếc nhìn Dư Sơ Cuồng, trong lòng thầm nghĩ vị Ngưu đại hiệp này có quan hệ gì với cha, tại sao từ trước đến nay nàng chưa từng nghe nói đến.
Lý Thanh Sơn cười đáp:
"Ta chỉ sợ ngươi chê nó quá cũ. Nếu như ngươi không thích thì ta còn cái khác đây, có thể đổi."
"Ta không có ý này!"
Dư Tử Kiếm vội xua tay, Dư Sơ Cuồng ho nhẹ hai tiếng:
"Ngưu đại hiệp bảo ngươi nhận thì ngươi cứ nhận!"
Lúc này Dư Tử Kiếm mới vui vẻ nhận lấy túi bách bảo cũ nát kia, tâm trạng của nàng cũng tương tự như Lý Thanh Sơn lúc đầu, nhưng vì nó cũ nên nàng có thể thản nhiên nhận lấy.
Lý Thanh Sơn:
"Phía trước vẫn còn rất nhiều người đang đợi, đừng lãng phí thời gian ở đây, các ngươi đi đi!"
Dư Sơ Cuồng:
"Vậy chúng ta xin cáo từ trước, nếu ngài có chuyện cần hỗ trợ thì cứ việc phân phó cho hạ nhân."
Họ đi rồi, Lý Thanh Sơn mới cởi mũ, bế Tiểu An từ trong sọt trúc ra đặt lên đùi:
"Chúng ta ăn tiếp!"