Chương 296: Nữ Nhi Của Dư Sơ Cuồng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 296: Nữ Nhi Của Dư Sơ Cuồng
Rượu quá ba tuần, ăn qua ngũ vị. Dư Sơ Cuồng đã uống đến mặt đỏ bừng, đang sảng khoái cạn rượu với bạn tốt môn chủ.
Trước cửa lớn, một nam nhân mặt rỗ ngẩng đầu nhìn dòng chữ Cuồng Kiếm sơn trang, trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh lẽo đầy thù hận.
Hắn khoảng bốn mươi tuổi, trên người mặc một chiếc trường bào rất lộng lẫy, hơn nữa bảo đao treo ở thắt lưng còn làm bằng vàng ròng khảm ngọc bảo mắt mèo. Trông vô cùng hoành tráng, như sợ người khác không biết hắn là người vô cùng giàu có và quyền thế.
Sau đó hắn xông thẳng vào.
"Các ngươi là ai?"
"Không có thiệp mời không được vào trong."
Đệ tử giữ cửa vừa muốn ngăn cản, ống tay áo của nam nhân mặt rỗ khẽ phất, còn chưa chạm vào đám đệ tử kia thì họ đã không tránh được mà bay vào cửa.
"Cao thủ tiên thiên!"
Hầu hết những người đến dự tiệc đều là người trong võ lâm, nhìn thấy cảnh này đều ồ lên. Chỉ có cao thủ tiên thiên mới có thể phóng chân khí ra bên ngoài.
Nam nhân mặt rỗ đứng sừng sững trước Cuồng Kiếm đường dưới sự vây xem của vài trăm tân khách, hắn lạnh giọng:
"Dư Sơ Cuồng, yến tiệc của ngươi mời anh hùng tứ phương, sao lại quên mời lão bằng hữu ta chứ!"
Khi Dư Sơ Cuồng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn đã cùng một đám võ lâm đồng đạo đuổi tới. Từ trên mười hai bậc thềm nhìn xuống, hắn hít một ngụm khí lạnh:
"Ma Phong Tử!"
Vẻ mặt của đám võ lâm đồng đạo bên cạnh cũng lập tức thay đổi.
Một vị khách trẻ tuổi hỏi:
"Ma Phong Tử là ai? Ta chưa bao giờ nghe qua."
Lập tức có một lão giả thông hiểu chuyện võ lâm giang hồ nhỏ giọng đáp lời:
"Tên thật của hắn là Mã Siêu Quần, thành thạo ba mươi sáu đường Phong Ma đao pháp. Trong lúc giao đấu luôn chém gϊếŧ kẻ địch rất cực hung tàn, như muốn đồng quy vu tận với người ta, trên mặt hắn lại có sẹo rỗ nên được gọi là Ma Phong Tử."
"Hắn có xích mích gì với Dư đại hiệp?"
"Cuồng Kiếm đường này trước đây có tên là Phong Đao đường!"
Năm xưa, hai người vì tranh đoạt tình yêu của một nữ tử mà quyết chiến, đánh cược cả tính mạng của bản thân. Mã Siêu Quần một chiêu bại trận, từ ấy lẩn trốn vào nơi núi rừng, không rõ hành tung. Dư Sơ Cuồng lấy nữ tử kia làm vợ, dựa vào Phong Đao đường làm căn cơ, không ngừng mở rộng thế lực, cuối cùng thống nhất Diêm Sơn thành.
Sao hắn có thể đoán được sau chừng ấy năm đối thủ ngày xưa lại xuất hiện, vả lại hắn đã là cao thủ tiên thiên.
Sắc mặt Dư Sơ Cuồng liên tục thay đổi, sau đó hắn nở nụ cười, chắp tay:
"Mã huynh, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ?"
Đầu tiên Mã Siêu Quần ngây ra, sau đó hắn cười lớn:
"Những lời này không giống lời mà Cuồng Kiếm đại hiệp có thể nói ra, cuồng khí của ngươi đâu rồi? Tử nhi đâu rồi, gọi nàng ra gặp ta!"
Đột nhiên, hắn điên cuồng quát lớn:
"Tử nhi, sư huynh về rồi, ta đã là cao thủ tiên thiên rồi!"
Nhưng không ai dám cười nhạo sự điên cuồng của hắn, tiếng gầm đầy khí thế tiên thiên chấn động cả đại sảnh, tai mọi người đều ù đi, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt.
Dư Sơ Cuồng bùi ngùi than thở:
"Tử nhi...đã mất từ nhiều năm trước."
Mã Siêu Quần cứng đờ người, hắn nghiến răng nghiến lợi:
"Nàng...vậy mà chết rồi ư? Nhất định do ngươi hại chết nàng, vốn dĩ người nàng yêu không phải ngươi. Đúng rồi, có phải nàng đã phát hiện ra chuyện ngươi hạ độc ta rồi không, phải không?"
"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, làm sao cha ta có thể hạ độc!"
Dư Tử Kiếm vốn đang đứng trong đám đông quan sát, nghe thấy lời này nàng nhất thời bất mãn, tách đám đông ra lớn tiếng quát mắng.
"Tử nhi?"
Mã Siêu Quần ngơ ngác, nhìn kỹ mới phát hiện tuổi tác có chút không đúng:
"Ngươi là ai?"
"Ta là Dư Tử Kiếm, là con gái của cha ta. Còn ngươi là ai, dám tới Cuồng Kiếm sơn trang làm loạn!"
Mã Siêu Quần sực ngộ ra:
"Bây giờ ở trước mặt mọi người, ta đến lột bộ mặt giả nhân giả nghĩa của tên ngụy quân tử này. Lúc ấy, ta là cao thủ hạng nhất, còn cha ngươi chẳng qua chỉ là kẻ đứng đầu hạng hai. Cuồng Kiếm của hắn sao có thể thắng được Phong Đao của ta? Nếu như không phải cha ngươi hạ độc, hắn thắng nổi ư?"
"Tử Kiếm!"
Dư Tử Kiếm muốn phản bác nhưng Dư Sơ Cuồng giữ nàng lại:
"Không sai, lúc ấy đúng là ta không thắng nổi ngươi!"
"Cha?"
Dư Tử Kiếm không thể tin nhìn Dư Sơ Cuồng.
Hiện trường náo động, dù Dư Sơ Cuồng không vĩ đại như những gì Dư Tử Kiếm tưởng tượng, nhưng hắn cũng là trụ cột trong giới bạch đạo, được biết đến với cái danh hành hiệp trượng nghĩa.
Mã Siêu Quần sửng sốt một lúc, không ngờ Dư Sơ Cuồng lại sảng khoái thừa nhận điều đó. Hắn cười lớn,:
"Mọi người đã nghe chưa! Tiểu nha đầu, ngươi cũng nghe cha ngươi là thứ gì rồi chứ!"
"Nhưng độc này không phải do ta hạ, là Tử nhi hạ."
Những lời nói tiếp đó của Dư Sơ Cuồng lại khiến toàn trường im lặng.
"Mẹ ta?"