Chương 297: Ngươi Rất Giống Nàng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 297: Ngươi Rất Giống Nàng
Dư Tử Kiếm sững sờ, nàng không có nhiều ấn tượng về người mẫu thân đã qua đời từ sớm, mà chỉ nhớ bà là một nữ nhân rất dịu dàng và xinh đẹp, thường hay than thở. Dư Sơ Cuồng cũng thường nói nàng lương thiện như mẫu thân của mình.
Mã Siêu Quần như một tảng đá khổng lồ bị ném xuống giữa hồ, sóng lớn cao vạn trượng nổi lên cuồn cuộn.
"Không thể nào, tất cả đều do ngươi ăn nói lung tung, sư muội một lòng một dạ với ta, tại sao nàng lại hại ta, sao nàng lại hại ta chứ!"
Hắn nhanh chóng rút bảo đao từ thắt lưng ra, chĩa thẳng vào Dư Sơ Cuồng, linh quang tỏa ra trên thân nó lại là một linh khí hạ phẩm.
…
Dư Sơ Cuồng cười khổ:
"Chắc có lẽ trong lòng ngươi cũng hiểu rõ ràng, ngay từ đầu ta đã không có cơ hội tiếp xúc với thức ăn của ngươi."
Đây là mối nghi ngờ đã tồn tại trong lòng Mã Siêu Quần bao nhiêu năm nay, nhưng hắn chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào vấn đề này. Hắn không thể tin được nữ tử lớn lên cùng hắn, một người vô cùng dịu dàng lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với bản thân hắn.
Lúc này bỗng nhiên mọi chuyện được chứng thực, tín niệm muốn trả thù sau bao năm khổ luyện của hắn bỗng chốc trở nên thảm hại đến nực cười, khoé mắt không nhịn được chợt giãn ra, lệ chảy giàn giụa, hắn ngửa đầu gầm thét.
Vốn dĩ trong lòng Dư Tử Kiếm rất khó chịu vì hắn, nhưng nghe tiếng rú gào tuyệt vọng như dã thú, nàng chợt cảm thấy đau lòng, nảy sinh cảm giác đồng tình với hắn: Có lẽ hắn rất yêu nương của mình, nương thật sự rất tàn nhẫn, nếu bà không thích hắn thì cứ nói thẳng cho hắn biết, sao lại nỡ hạ độc như vậy.
"Ngươi...Ngươi đừng buồn, đã qua nhiều năm rồi, ngươi nhất định sẽ tìm được một nữ tử tốt hơn nương của ta."
Mã Siêu Quần nghe xong liền ngừng gầm thét. Hắn nhìn Dư Tử Kiếm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy chân thành và đồng cảm kia như chồng lên khuôn mặt trong lòng, không khỏi lẩm bẩm:
"Ngươi rất giống nàng."
"Mã huynh, đã nhiều năm trôi qua rồi, chúng ta đều đã là trưởng bối, cũng nên buông bỏ những thù oán này. Hôm nay là ngày vui chúc mừng Tử Kiếm trở thành luyện khí sĩ. Nàng sẽ thi vào kinh viện của Bách Gia vào năm tới, nếu không ngươi ngồi xuống uống một ly."
Dư Sơ Cuồng ngầm ra ám hiệu bây giờ họ đã không còn là nhân sĩ võ lâm tầm thường, mặc người hoa tay múa chân.
Mã Siêu Quần đột nhiên nhướng mày, để lộ ra nụ cười, khiến gương mặt chằng chịt vết rỗ của hắn trông càng xấu xí:
"Ta muốn so đấu với ngươi thêm một lần nữa."
Rồi hắn chỉ vào Dư Tử Kiếm:
"Tiền cược là nàng!"
"Rắc" một tiếng, Lý Thanh Sơn bẻ gãy đôi đũa trên tay:
"Quá lắm rồi đấy!"
Hắn là người đầu tiên nghe thấy động tĩnh ngoài cửa trước mọi người, sau đó hắn vừa ăn vừa hứng thú bừng bừng nghe trận ân oán giang hồ này, ăn gì cũng thấy ngon miệng.
Hắn cũng rất đồng cảm với lão huynh mặt đầy vết rỗ, e rằng cảm giác bị người mình tin tưởng phản bội rất khó chịu. Đồng thời, hắn cực kỳ khinh thường người tên "Tử nhi" kia, hy sinh sư huynh xấu xí của chính mình vì một anh chàng đẹp trai, quá không công bằng.
Hai người này cũng được tính là nhân trung tuấn kiệt, nhưng lại nhìn trúng một nữ tử bạc tình như vậy. Mắt nhìn người quá tệ, may mà Dư Tử Kiếm không nhẫn tâm như mẫu thân của nàng.
Nhưng khi nghe thấy quyết định cuối cùng của Mã Siêu Quần, hắn lại không dám gật bừa, này không chỉ trả thù Dư Sơ Cuồng, mà còn muốn báo thù cả nữ tử tên "Tử nhi", thậm chí là cả xã hội này.
Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ỷ vào tu vi cao là muốn gì làm nấy ư? Muốn làm Ân Lê Đình* cũng phải hỏi xem người ta có đồng ý hay không chứ!
(*) Ân Lê Đình, nhân vật trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung, là người giàu tình cảm, si tình, ban đầu yêu và có hôn ước với Kỷ Hiểu Phù phái Nga My. Sau bị phản bội, trải qua nhiều biến cố thì nên duyên với Dương Bất Hối, con gái của Kỷ Hiểu Phù.
"Ngươi đừng mơ tưởng!"
Dư Sơ Cuồng vẫn luôn bình tĩnh hoà khí lập tức đỏ mặt, rút trường kiếm ra, trợn mắt lên. Dư Tử Kiếm là viên ngọc quý trên tay hắn, kẻ nào dám động vào một cọng tóc của nàng, hắn sẽ liều mạng với kẻ đó.
Tiếng sột soạt vang lên, tiếng rút đao rút kiếm leng keng vang cả sảnh, không chỉ đệ tử Cuồng Kiếm sơn trang mà tân khách tới đây, dù xa hay gần đều được coi là bạn bè của Dư Sơ Cuồng. Xem tình hình này, nếu họ không liều mình vì bạn, góp một phần lực, chẳng phải sẽ khiến đồng môn võ lâm coi thường ư!
Dù sao cũng chỉ có một tên, tuy hắn là cao thủ tiên thiên nhưng chân khí cũng không phải vô tận!
"Được, được, được lắm!"
Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của đám đông, Mã Siêu Quần nói liền ba tiếng, trên mặt không hề lộ vẻ sợ hãi:
"Ta khổ tu nhiều năm ở Kê Đô sơn chính là để đợi đến ngày hôm nay. Người nào không liên quan lập tức cút cho ta, ai dám ngăn cản thì cứ chờ nhận lấy sự trả thù của Kê Đô sơn!"
"A!"
Lời vừa nói ra lập tức dẫn đến từng tràng tiếng hét không hẹn mà cùng vang lên xộc vào trong tai Lý Thanh Sơn. Trên mặt hắn hiện lên vẻ kỳ quái, Kê Đô sơn à? Chẳng lẽ vị này là bá tước trong truyền thuyết ở Kê Đô sơn ư?