Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 354 - Chương 354: Ba Trăm Viên Linh Thạch

Chương 354: Ba Trăm Viên Linh Thạch - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 354: Ba Trăm Viên Linh Thạch


Dùng một trăm viên linh thạch để mua một món linh khí trung phẩm, thực sự không có lời tí nào. Những người ngồi trong đây đều là Luyện Khí sĩ có kiến thức rộng rãi, đã tham gia không biết bao nhiêu buổi bán đấu giá, tất nhiên đều miễn dịch với cái lời giải thích về kiếm tiên thượng cổ gì đó, cổ đại có nhiều tu sĩ như vậy, có ai không truyền lại vài món đồ như thế.

Cho dù món Kiếm Khí thư đã từng chói sáng muôn trượng thật, nhưng hiện tại cũng chỉ là một món linh khí trung phẩm mà thôi, cũng không ai dám hy vọng xa vời có thể tìm được phần còn lại, mà cho dù tìm được thì làm thế nào để ghép chúng lại với nhau?

Vật này cũng giống như Đại Hải Vô Lượng công, có vẻ như có giá trị tiềm ẩn rất lớn, nhưng giá trị này thực sự quá mờ ảo, phần lớn Luyện Khí sĩ đều theo đuổi những gì thực tế.

Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười, đang muốn ra giá lần thứ nhất, lại chợt nghe một giọng nói loáng thoáng truyền ra từ trong một chiếc ghế cách đó không xa:

“Hai trăm viên linh thạch!”

Vừa ra giá chính là điệu bộ quyết tâm chiến thắng, trực tiếp xua tan ý nghĩ muốn ra một cái giá tùy ý của rất nhiều Luyện Khí sĩ.

Thi Bội Bội nói:

“Được, vị đạo hữu này ra giá hai trăm viên linh thạch, những đạo hữu khác đồng ý ra giá cao hơn không?”

Sau khi giám định, nàng cho rằng Kiếm Khí thư này là một món hàng hiếm, vì vậy nàng mới có ý định để giá khởi điểm cao một chút, cao hơn linh khí trung phẩm bình thường. Nếu một món hàng hiếm không được bán ra đúng với giá trị của nó, vậy thì thà rằng giữ lại chờ đến tương lai còn hơn.

Lý Thanh Sơn khẽ thở dài, quả nhiên không ngoài dự đoán, không chỉ mình hắn nhìn ra giá trị của thứ này, hắn cũng mở miệng nói:

“Ba trăm viên linh thạch!”

Giọng nói xuyên qua màn sương mù che chắn, ngay lập tức trở nên mờ ảo vặn vẹo, còn không nghe ra được là giọng nam hay nữ.

Thi Bội Bội sâu sắc liếc mắt nhìn về phía gian phòng kia một cái, nàng tự biết đó là vị trí của Lý Thanh Sơn, trên mặt hiện ra nụ cười, xem ra cuối cùng món hàng này cũng được bán ra đúng với giá trị của nó.

Đúng như dự đoán, vị khách trong phòng bao kia trầm mặc một lát, lại ra giá lần nữa:

“Bốn trăm viên linh thạch!”

Không ngờ trực tiếp tăng lên một trăm viên linh thạch.

Đầu tiên trong hiện trường một mảnh yên tĩnh, sau đó hơi ồn ào, bốn trăm viên linh thạch đã có thể mua được một món linh khí thượng phẩm có chất lượng hơi kém, sao có người lại dùng để mua một món linh khí trung phẩm, lẽ nào trong Kiếm Khí thư này thật sự có huyền cơ gì sao? Hay là tiệm tạp hóa nhờ vả, có ý định xào giá cao?

Tuy có không ít người động lòng nhưng không một ai dám lấy linh thạch trong túi Bách Bảo ra để mạo hiểm, chỉ yên lặng quan sát hai người tranh giá, hơi kinh ngạc là linh khí thượng phẩm còn chưa bắt đầu xuất hiện, mà vòng tranh giá dậy sóng đầu tiên đã bắt đầu rồi.

Lý Thanh Sơn nhíu nhíu mày, bình tĩnh nói:

“Năm trăm viên linh thạch.”

“Sáu trăm viên linh thạch!”

Lời Lý Thanh Sơn còn chưa dứt, giọng nói kia đã vang lên. Tuy rằng bị sương mù biến đổi vặn vẹo, nhưng mọi người đều nghe ra được sự tức giận ẩn chứa trong đó.



Lý Thanh Sơn cũng nghe ra được, nhưng lại không hề để ý, tiếp tục nói:

“Bảy trăm viên linh thạch!”

“Tám trăm viên linh thạch.”

Lý Thanh Sơn nói thẳng:

“Một nghìn viên linh thạch.”

Xung quanh rơi vào yên lặng trong khoảng thời gian ngắn, cho dù là thượng phẩm linh khí nhưng có giá trị vượt qua một nghìn viên linh thạch cũng là rất hiếm có.
Không lẽ Kiếm Khí Thư kia thật sự siêu phàm như thế sao? Tất cả mọi người đều mang theo suy nghĩ này, nhưng lúc này, đương nhiên không có ai dám ra giá, nếu chính mình ra gia, thật sự bỏ hơn một nghìn viên linh thạch, mua món linh khí trung phẩm không biết có tác dụng gì này về, vậy thật sự là khóc cũng khóc không ra.

“Còn đạo hữu nào muốn ra giá cao hơn không, nếu như đã không có, vậy Kiếm Khí Thư sẽ thuộc về vị đạo hữu này.”

Thi Bội Bội đảo mắt, gương mặt đầy nếp nhăn tràn ngập ý cười.

Trong màn sương mù dày đặc lại không truyền ra tiếng vang, không biết là vì cảm thấy không đáng hay là do trong lòng có tính toán khác.

Thi Bội Bội nói với Lý Thanh Sơn:

“Vị đạo hữu này, Kiếm Khí Thư là của ngươi.”

Một lúc sau, Kiếm Khí Thư đã đưa đến trong tay Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn vội mở nó ra, nét chữ trên bức tranh khúc chiết, kiếm khí mạnh mẽ, chỉ là muốn nhỏ hơn Thảo Tự Kiếm Thư một nửa, cho nên mới chỉ đạt đến linh khí trung phẩm.
Xem ra lúc trước bộ thư pháp này cũng không phải bị xé ra thành từng mảnh bằng nhau, vấn đề bây giờ là làm sao mới có thể hợp nhất bọn nó lại đây.

Lý Thanh Sơn thử lấy Thảo Tự Kiếm Thư ra, đặt chồng lên Kiếm Khí Thư, thử run nhẹ, nhưng chúng nó lại không có dấu hiệu sẽ dung hợp, làm hắn có hơi thất vọng.

Nhưng sau đó hắn lại tự vực dậy tinh thần, bây giờ tu vi của hắn quá thấp, muốn khống chế linh khí thượng phẩm cũng đã rất miễn cưỡng, hoàn toàn không thể luyện hóa được linh khí cực phẩm, nếu không Thảo Tự Kiếm Thư cũng sẽ không chỉ phát ra chút kiếm khí đơn giản như thế.

Chỉ có thể chờ tu vi tăng cao, luyện hóa cùng lúc hai món linh khí này, thì mới có thể thử lại lần nữa.

Tiểu An trông mong nhìn qua, Lý Thanh Sơn tiện tay giao Kiếm Khí Thư cho Tiểu An, Lý Thanh Sơn lại liếc nhìn ghế lô ẩn giấu trong màn sương mù lượn lờ kia, lẩm bầm:
“Tại sao người này lại muốn mua Kiếm Khí Thư chứ?”

Bình Luận (0)
Comment