Chương 355: Thử Một Lần - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 355: Thử Một Lần
Tiểu An lập tức nghiên cứu tấm Kiếm Khí Thư này, nằm rạp trên nền đất được trải thảm dày, dùng tay trái chống cằm, khép ngón tay phải lại thành kiếm, di chuyển khí thế trong một khu vực cực nhỏ, tay nhỏ để lại từng bóng chồng, giống như đang múa kiếm, lại như đang viết chữ, nhưng lại có cảm giác vận luật đầy xinh đẹp.
Nàng lại càng cao lĩnh ngộ kiếm ý trong Thảo Tự Kiếm Thư hơn một tầng, nghe Lý Thanh Sơn nói, Tiểu An nghiêng đầu nói:
“Nói không chừng cũng giống như chúng ta!”
Ngón tay giả vờ làm kiếm đột nhiên đâm mấy chục lần, xé rách không khí, tạo ra gió lốc, trong ghế lô lập tức đầy gió to rít gào, thổi vạt áo Lý Thanh Sơn bay lên phấp phới.
Lý Thanh Sơn bừng tĩnh, đúng rồi, khả năng lớn nhất chính là cái này. Nếu không phải có được một bộ phận thì làm gì có Luyện Khí sĩ nào chịu cầm mấy trăm viên linh thạch đi mạo hiểm.
Lúc này, ngoài cửa phòng vang lên vài tiếng “cốc cốc cốc” nhỏ, Lý Thanh Sơn mở cửa phòng, Liễu Như Bình nói:
“Vị đạo hữu vừa cạnh tranh giá cùng ngài muốn gặp ngài.
Lý Thanh Sơn nói:
“Được, vừa lúc ta cũng đang muốn gặp hắn.”
Trong lòng hắn lại càng thêm khẳng định suy đoán của chính hắn, ghép tấm Kiếm Khí Thư và Thảo Tự Kiếm Thư lại là một trăm phần trăm có được một linh khí cực phẩm, nếu có thể lại có thêm một mảnh nhỏ thì sẽ tạo ra được cái gì đây? Là pháp khí trong truyền thuyết sao?
Liễu Như Bình lui ra ngoài theo đúng khuôn phép, không ngờ lại không có ý định quấy rầy, sau khi rời khỏi ghế lô, nàng lộ ra nụ cười khinh miệt, cũng không vội đi truyền lời, mà lại đi sang hướng một ghế lô khác, gõ cửa phòng.
Một người đàn ông trẻ tuổi mở cửa phòng, không ngờ đó lại là Mục Chí Thông, hắn đón nàng vào rồi hỏi thẳng:
“Tại sao bây giờ mới đến đây?”
Liễu Như Bình nũng nịu nói:
“Khách quý vừa mới đấu giá lúc nãy muốn hẹn gặp mặt tên họ Ngưu, cho nên mới đến trễ một chút, Mục sư huynh, ngươi đừng trách ta!”
Mục Chí Thông cũng không để tâm đến chuyện này lắm, lại quay đầu nói:
“Tống sư huynh, không ngờ thằng ranh này lại giàu có đến thế, nếu lại bán đi viên yêu đan kia thì ít nhất trên người hắn cũng có hai ba nghìn viên linh thạch, sư huynh cũng có thể coi như là gặp họa lại được phúc.”
Người ngồi ở đằng kia chính là tên Tống sư huynh từng bị Lý Thanh Sơn dùng một chiêu quăng ra ngoài tường như quăng gà, tên là Tống Minh.
Liễu Như Bình hùa theo nói:
“Không chỉ như thế, hắn vừa mới bỏ ra tám trăm viên linh thạch để mua một món linh khí thương phẩm, lại dùng linh phù đổi mấy trăm viên linh thạch.”
Vốn ở bên trong tiệm tạp hóa, tin tức mua bán của khách hàng là phải được bảo mật tuyệt đối, nếu không sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.
Nhưng nàng không đeo bám được Lý Thanh Sơn, trong lòng nảy sinh oán hận, vừa đúng lúc này Mục Chí Thông lại tìm nàng để tìm hiểu tin tức của Lý Thanh Sơn, bảo nàng nếu nhìn thấy Lý Thanh Sơn thì lập tức báo cáo cho hắn, hắn sẽ cho nàng một vài điểm lợi.
Liễu Như Bình thấy Lý Thanh Sơn bước vào “Tiệm tạp hóa”, lập tức xoay người nói việc này cho Mục Chí Thông đang thuê một căn phòng ở bên cạnh. Mà Mục Chí Thông lại cũng đang có mưu đồ khác.
Tống Minh ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, liếc xéo Mục Chí Thông nói:
“Ngươi cố ý nói tin tức này cho ta, rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Mục Chí Thông đi đến vỗ vai Tống Minh:
“Đệ tử ba núi đều như anh em một nhà, sư huynh ngươi phải chịu nhục, sao ta có thể đứng ngoài nhìn được, vừa lúc trước đây gặp được tên cướp này, lập tức muốn gϊếŧ hắn trút giận cho sư huynh. Nhưng mà ta lại nghĩ sư huynh cũng không phải là đối thủ của thằng ranh này, dựa vào tu vi của ta thì lại càng không thể địch lại, hiện tại người của quý phái đều đang ở gần đây, chính là cơ hội tốt đến không thể tốt hơn để báo thù rửa hận.”
Tuy rằng hắn đang cười nhưng trong lòng lại lộ ra sát khí, Ngưu cự hiệp à Ngưu cự hiệp, vốn dĩ chúng ta cũng không đến mức làm ầm ĩ đến nước này, nhưng không ngờ ngươi còn dám đến dẫn Tử Kiếm đi, vậy cũng đừng trách ta vô tình. Chỉ là một tên tán tu nhỏ nhoi mà lại dám kiêu ngạo như thế, cho dù không chết trong tay ta thì cũng phải chết ở nơi khác, coi như ta tiễn ngươi đi trước một đoạn đường.
Tống Minh siết chặt nắm đấm, mặt mày trắng bệch, sau trận chiến đó, hắn đã trở thành người nổi tiếng trong ba núi, thường xuyên bị người ta cười nhạo, đúng là chưa bao giờ nhục nhã như bây giờ, cục tức này làm thế nào cũng không thể nuốt xuống được.
Bây giờ nghĩ đến kẻ thù đang ở gần đây thì mắt lại càng đỏ lên, cộng thêm ba nghìn viên linh thạch cũng đã đủ để làm bất cứ Luyện Khí sĩ nào động lòng tham, cho dù Mục Chí Thông có âm mưu gì thì hắn đều sẽ thử một lần.