Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 357 - Chương 357: Không Hẹn Gặp Lại

Chương 357: Không Hẹn Gặp Lại - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 357: Không Hẹn Gặp Lại


Cộng thêm số linh thạch có được do hắn bán linh phù, số linh thạch mà Lý Thanh Sơn có được đã lên đến con số hai nghìn, còn giàu có hơn cả lúc trước khi mua Kình Ngư Hút Thủy. Bây giờ hắn còn ngồi ở đây chỉ là vì đợi tên Luyện Khí sĩ muốn Kiếm Khí Thư kia. Nếu trong tay hắn ta thật sự có một phần khác của Thảo Tự Kiếm Thư, hắn sẽ dùng số linh thạch này để mua lại của hắn ta.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Lý Thanh Sơn mở cửa phòng ra, lại là Liễu Như Bình đang đứng ở nói đó:

“Chúc mừng đạo hữu, không chỉ yêu đan bán ra được với giá cao, còn mua được thứ mình muốn.”

Lý Thanh Sơn nhìn sau lưng nàng không có ai:

“Người kia đâu?”

Liễu Như Bình nói:

“Vị đạo hữu kia đột nhiên thay đổi ý kiến, xin lỗi đã làm ngài đợi lâu, nếu không có gì muốn mua nữa thì xin mời ngài rời đi!”

Lý Thanh Sơn có hơi giật mình, không lẽ người kia không muốn Kiếm Khí Thư sao? Hay là hắn đoán sai rồi, ngươi kia chỉ là người của tiệm tạp hóa cử đến để nâng giá mà thôi, mà Liễu Như Bình thay đổi thái độ lại càng làm cho hắn nghi ngờ, chỉ nói:

“Sau này gặp lại!”

Sau đó nhanh chóng đi lướt qua người Liễu Như Bình.

Liễu Như Bình đưa lưng về phía hắn, môi mấp máy nhưng lại không phát ra tiếng động, nàng đang nói:

“Không hẹn gặp lại!”

Chỉnh sửa lại mấy sợi tóc trên trán, thầm nghĩ:

“Nhưng mà vẫn phải cảm ơn ngươi!”

Nàng chỉ bán đặc điểm dáng người của Lý Thanh Sơn cho tên Luyện Khí sĩ kia là đã được đến hai mươi viên linh thạch, vụ làm ăn tốt như thế này rất hiếm có.

Từ khi gặp được tên họ Ngưu này thì tài nguyên của nàng cứ cuồn cuộn, cho dù là hắn mua bán lấy được khen thưởng của tiệm tạp hóa, hay là bán đứng tin tức của hắn cho người khác thì đều có được rất nhiều,

Nhưng nàng lại không chú ý đến, Lý Thanh Sơn lơ đãng quay đầu lại, khi nhìn bóng dáng nàng, trong mắt lóe lên chút ánh sáng sắt bén.

Có rất nhiều người có thể tàn nhẫn độc ác, lật mặt vô tình, nhưng người vừa có được mưu trí và ánh mắt lại rất ít, Tiền Dung Chỉ là một, nhưng lại không có bao nhiêu người giống Tiền Dung Chỉ.

Ít nhất nàng vẫn chưa thật sự nhìn rõ tính cách của Lý Thanh Sơn.

Nhất định sẽ báo đáp ân tình một bữa cơm, cũng chắc chắn sẽ báo mối thù bị mắng chửi.

...

Ánh mặt trời yếu ớt nhẹ nhàng chiếu khắp đường lớn, không có cách nào xóa tan hơi lạnh do cơn gió mạnh mang đến.

Tuy rằng chỉ cần là Luyện Khí sĩ thì đa phần đều có thể ngó lơ sự thay đổi nhiệt độ này, càng đừng nói là với cơ thể yêu ma của Lý Thanh Sơn.

Nhưng hắn lại cảm thấy cơ thể lạnh căm căm, mà cái lạnh này không phải là vì nhiệt độ mà là vì cảm nhận được nguy hiểm. Đây là bản năng nhạy bén mà hắn có được sau khi biến thành yêu ma, mà theo tu vi của hắn càng lúc càng cao thì lại càng thêm nhạy bén.

Loại nhạy bén này đã không còn gọi là giác quan thứ sáu được nữa, mà đã nhờ vào Linh Quy Trấn Hải Quyết.

Vu sư thường dùng mai rùa để bói toán, biết trước hiện tượng thiên nhiên tương lai, trên lưng linh quy mang cửu cung bát quái, càng có linh tính siêu phàm, theo tu vi hắn tăng trưởng, loại linh tính này dần hiện ra ngoài, tuy rằng không thể biết trước tương lai, nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.

Lý Thanh Sơn hơi thở hắt ra, ngẩng đầu lên, khép hờ hai mắt, âm thanh ồn áo nhốn nháo xung quanh lập tức biến mất tăm, chút cảm giác bị theo dõi lại dần hiện lên trong lòng.

Những người theo dõi kia không chỉ có tu vi không bình thường, hơn nữa thủ đoạn thu hơi thở cũng rất cao minh, đến cả hắn nếu không tập trung cao độ chú ý thì cũng khó mà phát hiện ra được.
Lý Thanh Sơn mở to mắt, cũng không trốn tránh trong phố phường an toàn mà lại đi ra khỏi phố. Nguy hiểm cũng sẽ không biến mất vì chờ đợi, chỉ có thể dũng cảm đối mặt.

Vừa mới bước ra khỏi phố phường một bước, mặt đất hơi lún xuống, tạo thành một hố sâu, giống như đạp lên trên đệm nhún, Lý Thanh Sơn bay thẳng ra ngoài vài trăm bước, cơ thể to lớn lấy tốc độ nhanh mạnh ngoài sức tưởng tượng mà lao về phía núi tuyết trắng xóa kia.

Chuyển qua một khúc quanh rồi lập tức biến mất không thấy.

Cây cối trong rừng đập thẳng vào mặt, lại nhanh chóng lui ra xa, hắn linh hoạt né tránh mọi thứ, nếu thật sự không tránh được thì đâm thẳng qua, dưới chân lại không hề dừng lại, càng không dùng Linh Quy Trấn Hải Quyết để cho giấu hơi thở.

Ở cách xa nghìn bước, một người mặc đồ đen không hề che giấu tung tích, nhanh chóng nhào lên.
Lý Thanh Sơn liếc nhìn ra sau, hai mắt hơi co rụt lại, Luyện Khí tầng tám, nhưng mà đây cũng không coi là nguy hiểm gì, vốn không nên làm hắn nảy sinh cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ đến thế mới đúng, chỉ là như thế này sao?

Hắn không hề dừng bước chân, ngược lại dùng toàn bộ sức lực, hơi nghiêng người về phía trước, đôi tay thỉnh thoảng chạm đất, giống như một con hổ đen chạy băng băng giữa núi rừng, trông giống như hổ ma.

Bình Luận (0)
Comment