Chương 358: Coi Như Ngươi Biết Điều - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 358: Coi Như Ngươi Biết Điều
Người áo đen thầm mắng to, hắn ta nhất định phải lấy được Kiếm Khí Thư kia, không ngờ tới lại bị người khác nẫng tay trên, hắn ta vốn là định gặp mặt Lý Thanh Sơn, cho dù là cưỡng ép hay dụ dỗ thì cũng phải lấy Kiếm Khí Thư về, nhưng lại nghĩ lại, nếu như mua thì ít nhất cũng phải tốn hơn một nghìn linh thạch, cái này chẳng khác nào cắt thịt của hắn ta.
Cho nên mới nảy sinh ý định gϊếŧ người cướp của, bởi vì sợ sẽ rút dây động rừng, còn không tiếc tiêu phí hai mươi viên linh thạch cho Liễu Như Bình để mua tin tức về Lý Thanh Sơn.
Lại không ngờ thằng ranh này lại cảnh giác như thế, vừa ra khỏi phố phường đã lao đầu chạy như điên, tốc độ lại còn cực kỳ nhanh chóng.
Nhưng hắn lại cười khẩy trong lòng, ngươi trốn trong phố thì ta còn không dám đυ.ng đến ngươi, nhưng nếu ngươi đã chạy ra thì đó chính là tự tìm đường chết, muốn cắt đuôi hắn ta cũng không dễ dàng như thế, lập tức sử dụng thân pháp, chân khí vờn quanh, giống như một mũi tên đen, bắn thẳng về phía Lý Thanh Sơn.
Trong một sơn cốc bị tuyết bao phủ, cây lá xung quanh đều héo tán, một thanh trường mâu đen nhánh đâm thẳng vào không trung.
Lý Thanh Sơn giống như đã hết sức lực, đứng trên nền tuyết cao đến đầu gối, trên ngươi vô cùng tự nhiên mà tản mát ra chân khí, chỉ cần là Luyện Khí sĩ thì đều có thể nhìn ra, hắn là Luyện Khí tầng bốn, lại còn đang rất mệt.
“Tại sao ngươi không trốn nữa?”
Hơi dừng lại một lúc, một giọng nói lạnh lùng đắc ý đã từ phía sau truyền đến.
Lý Thanh Sơn đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một người mặc đồ đen đạp tuyết mà đến, đi ra rừng rậm, không để lại chút dấu vết nào trên nền tuyết cực dày kia, đang lạnh lùng nhìn hắn. Tuy rằng đã truy đuổi mấy chục dặm nhưng chân khí trên người hắn ta vẫn chưa có bất cứ hao tổn nào.
Lý Thanh Sơn xoay người lại, hoảng sợ hỏi:
“Tại sao ngươi lại đuổi theo ta?”
Người mặc đồ đen che mặt nói:
“Giao Kiếm Khí Thư ra đây?”
Lý Thanh Sơn nhíu mày nói:
“Ta không biết Kiếm Khí Thư gì cả?”
Lẽ ra tin tức về thân phận của hắn phải được bảo mật tuyệt đối mới đúng, người đầu tiên hắn nghi ngờ chính là Liễu Như Bình.
Không biết có phải là quy định của tiệm tạp hóa hay không, chính hắn trở thành khách hàng đặc biệt của nàng, tất cả chiêu đãi trong tiệm tạp hóa đều do nàng tiến hành. Nhưng hắn cũng không dám xác định chắc chắn, nhưng nếu thật sự là người phụ nữ kia? Hừ hừ, bị người khác tính kế còn không để trong lòng, hắn cũng không rộng lượng đến mức đó.
Người mặc đồ đen che mặt lạnh lùng nói:
“Còn dám gạt ta, ta nói ngươi có thì ngươi phải có!”
Trong lúc nói chuyện, trước người đã hình thành một cây búa đen được tạo thành từ dòng khí, xông thẳng về phía đầu Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn chật vật xuất hiện, nhào lên trên nền tuyết, vội kêu:
“Khoan đã, ta, ta đưa cho ngươi.”
Người mặc đồ đen che mặt cười nói:
“Coi như ngươi biết điều!”
Lý Thanh Sơn không quá tình nguyện lấy Kiếm Khí Thư ra, hỏi:
“Ngươi phải nói cho ta biết là ai nói cho ngươi rằng ta là người mua được Kiếm Khí Thư, là cô gái đến truyền lời kia sao?”
Người mặc đồ đen che mặt tùy tiện ừ, có chút kích động nhìn Kiếm Khí Thư, cũng không biết có phải đang nghĩ đến thứ giống như khi Lý Thanh Sơn có được Kiếm Khí Thư không.
Lý Thanh Sơn oán hận nói:
“Ta sẽ không bỏ qua cho nàng.”
Người mặc đồ đen che mặt thầm nghĩ: Sao ta lại có thể bỏ qua cho ngươi, lại nói:
“Cũng giao túi bách bảo của ngươi ra đây!”
Lý Thanh Sơn kêu to:
“Ngươi đừng có mơ!”
Người mặc đồ đen che mặt nói:
“Vậy ta đành tự đến lấy!”
Hắn ta vỗ vào hông, một cây kiếm nhỏ lóe ánh sáng rực rỡ bán ra, đâm thẳng vào cái đầu trên cổ Lý Thanh Sơn.
Hắn ta đúng là có chút không để ý, phi kiếm của Luyện Khí tầng tám đối phó một Luyện Khí sĩ tầng bốn thì cũng đơn giản như cắt dưa xắt rau, hắn ta nói nhiều vài câu cũng chỉ là vì cẩn thận, muốn thử xem Lý Thanh Sơn có sư phụ mạnh mẽ nào chống lưng hay không, để tránh chọc trúng người không thể chọc, sau khi thử xong, xác định Lý Thanh Sơn chỉ là một tán tu bình thường, lập tức hạ sát thủ không chút do dự.
Một vệt sáng chiếu rọi ánh mặt trời, làm lóe hai mắt của người mặc đồ đen che mặt, biến thành một vòng cầu vồng, chỉ là trong chớp mắt kia.
Tiếng sắt thép va chạm vang lên, ánh lửa vang khắp nơi, phi kiếm xoay tròn bay lên trời.
Một đám mây đen bao phủ trên đỉnh đầu người mặc đồ đen che mặt, hắn ta hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt phủ đầy sát khí, sau đó mới nhìn thấy đao, một thanh đao làm bằng băng!
Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn ta nhìn thấy một con hổ đen cực lớn ngậm một thanh đao làm bằng băng, lao về phía hắn ta.
Giữa đất trời tràn ngập sát khí.
Tất cả những thứ này chỉ diễn ra trong tích tắc, Lý Thanh Sơn nhào vào nền tuyết, trong tay lặng lẽ nắm chặt Kình Ngư Hút Thủy, băng đao biến ảo thành hình, trong khoảnh khắc phi kiếm đến gần, từ phía dưới chém lên trên một đao, chém bay phi kiếm.