Chương 359: Mạnh Mẽ Và Sắc Bén - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 359: Mạnh Mẽ Và Sắc Bén
Không có bất cứ do dự nào, nhào toàn bộ cơ thể về phía trước, dồn lực vào tứ chi, giống như hổ đi săn mồi, nhào lên người mặc đồ đen che mặt.
“Thằng nhóc này che giấu thực lực!”
Người mặc đồ đen che mặt không hổ là Luyện Khí sĩ tầng tám, lập tức tránh thoát ra khỏi sự giam cầm của sát khí, trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, hai tay giao nhau về lần rồi giương về phía trước, châm lửa đốt trời, khí kình đen nhánh ầm ầm xoay tròn nhào ra.
Lưỡi đao và khí kình đen nhánh đâm mạnh vào nhau, phát ra âm thanh chói tai, giống như tiếng cưa điện cắt vào kim loại, vụn băng bay tứ tung.
Lý Thanh Sơn quát lên điên cuồng, chân khí Quý Thủy trút hết vào trong đao, cũng không giữ lại sức lực kinh khủng của toàn thân, ngưng tụ thành một đao dùng toàn bộ tinh khí thần, dùng tất cả sức lực chém mạnh xuống.
Giống như núi lửa ngủ sau nghìn năm cuối cùng cũng có thể phun trào, trong lòng hắn dâng lên cảm giác cực kỳ thoải mái, chém xong một đao này, không quan tâm kết quả thắng thua, hắn đã cảm thấy cực kỳ vui sướиɠ.
Đao làm từ băng tinh cũng cực kỳ vui vẻ, một đao phá vỡ lốc xoáy làm từ khí đen, người mặc đồ đen che mặt hoảng sợ thay đổi sắc mặt, đây không phải là thực lực mà một Luyện Khí sĩ tầng bốn có thể có được!
Lưỡi đao cắt qua chân khí hộ thể, phát ra tiếng rít gió sắt nhọn, một cột máu tươi bắn vào nền tuyết trắng tinh.
Sau đó nơi đó và tuyết động ở phạm vi mấy trượng xung quanh đều bị gió mạnh cuốn lên, tiêu diệt sạch sẽ, lộ ra mặt đất lạnh lẽo đen nhánh bên dưới.
Bên trên mặt đất đông cứng còn có một vết đao cực sâu.
Lý Thanh Sơn cầm đao mà đứng, khẽ vuốt ve vết máu còn dính ở trên lưỡi đao, ngẩng đầu nhìn về phía nơi cao hơn trong rừng cây.
Người mặc đồ đen che mặt đang bịt chặt miệng vết thương, cúi đầu nhìn xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, giống như đao kiếm vô hình đang va chạm nhau giữa không trung, kịch liệt đâm chém vô số lần.
Dường như hai người muốn nói gì, nhưng cuối cùng đều không nói, phi kiếm bay vèo, từ trên trời giáng xuống, đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ và sắt bén!
…
Người áo đen bịt mặt dùng hai tay kết kiếm quyết, trong ánh mắt hắn đầy sự tức giận lạnh lẽo, không còn chút khinh thường nào. Mặc dù nhân lúc hắn chủ quan để ra tay, thế nhưng kẻ địch có thể quẹt hắn bị thương chỉ với một đao nên không thể đối mặt với hắn ta đơn giản như đối mặt với một luyện khí sĩ tầng bốn được.
Nhưng hắn cũng không quá lo lắng, muốn dùng vũ khí cận chiến để đối kháng với phi kiếm, trừ phi có ưu thế áp đảo mới được, nếu không chắc chắn sẽ bị xâu xé.
Lý Thanh Sơn cũng biết đạo lý này. Rung Trường Kình Hấp Thủy, Băng Tinh Trường Đao chợt hóa thành một tấm khiên băng. Một loạt tiếng leng keng vang rền, phi kiếm biến ảo bắn đi về mấy chục phương, mấy chục lần đánh vào tấm khiên băng, nhưng chẳng những không đánh vỡ được tấm khiên mà còn bị kết một tầng sương lạnh, tốc độ trở nên chậm hơn một chút.
Phi kiếm rung một cái, tốc độ ngay lập tức nhanh trở lại, lách như rắn, lượn như chim, không ngừng tìm sơ hở của Lý Thanh Sơn.
Nhưng Trường Kình Hấp Thủy ngưng nước thành băng, đông lại thành một tấm khiên dày chừng nửa thước, bao trọn nửa người Lý Thanh Sơn. Dù phi kiếm có linh hoạt đến mức độ nào nhưng cũng không thể đột phá ngay trong thoáng chốc.
"Linh khí thượng phẩm!"
Ánh mắt của tên che mặt áo đen càng lạnh hơn, càng sáng hơn. Nghe ả đàn bà kia nói, ngay cả yêu đan tên này cũng bán ra được, thế này thì trong họa có phúc, gϊếŧ hắn xong tất nhiên cũng sẽ thu hoạt được không ít.
Mò tay vào túi bách bảo lấy một quyển họa trục ra, rung một cái để khai triển, đường bút trên đó ngoằn ngoèo, kiếm khí, đây chính là một bức kiếm thư khác!
Lông tóc toàn thân Lý Thanh Sơn dựng đứng cả lên, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xộc thẳng lên não, cứ như họa lớn sắp giáng xuống đầu đến nơi.
Mấy chục luồng kiếm khí cắt đứt gió cuồng xoáy, đâm toạc tuyết đọng tung bay, đánh thẳng về phía Lý Thanh Sơn.
"Thụ" nhanh nhất, tốc độ như chớp mắt đã cháy xém mày, lập tức tràn vào mắt Lý Thanh Sơn, đâm thật sâu vào tầng khiên băng.
"Hoành" là chậm nhất, lại có khí thế ào ạt, mang theo sức mạnh, như muốn vắt sạch hết mọi sự sống, để lại một ngấn thật sâu trên khiên băng, khiến vụn băng văng khắp nơi.
"Phiết" và "Nại" xẹt qua tạo thành từng nhát trí mạng, lại vòng ra sau lưng Lý Thanh Sơn, đến tận khi hắn không còn gì bảo hộ phía sau nữa thì gần như đồng thời xông đến.
Mà thứ lúc ẩn lúc hiện, trí mạng nhất lại là "Câu", trong phút chốc đã vạch hướng thẳng lên trời, thoắt cái lại vạch lên đất, không thể đoán được chính xác quỹ đạo của nó, đột nhiên thâm nhập vào đất nền đen cứng. Lý Thanh Sơn cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên, như muốn câu đi hồn phách và tính mạng của hắn.
Chuôi phi kiếm cũng không hề ngừng, không ngừng tìm sơ hở của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn gầm nhẹ một tiếng, Trường Kình Hấp Thủy phun hết toàn bộ nước đã ngưng kết ra, tạo thành một quả cầu băng bảo vệ quanh thân hắn, cũng kết thành hình dạng của Linh Quy Huyền Giáp.