Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 360 - Chương 360: Cũng Cười Một Tiếng

Chương 360: Cũng Cười Một Tiếng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 360: Cũng Cười Một Tiếng


Đâm xuyên, công kích mạnh, cắt chém, xé toạc, sau khi trúng đòn công kích ầm ầm của kiếm khí, cầu băng tinh khiết vốn còn cứng hơn thép lại yếu như bọt xà phòng, phát ra tiếng băng nứt răng rắc răng rắc giòn tan, vết rạn nhanh chóng loang ra khắp toàn bộ mặt cầu.

Mặt Lý Thanh Sơn đầy sự khϊếp sợ và thán phục. Lần đầu tiên hắn được thấy uy lực thật sự của "Thảo Tự Kiếm Thư" trong tay của người khác, chân khí của luyện khí sĩ tầng tám cộng với "Thảo Tự Kiếm Thư" chắc chắn sẽ cường hóa mạnh lực công phá và sức sát thương.

Nếu thứ Lý Thanh Sơn dùng không phải là Ngưng Băng Thủy, mà là nước suối thông thường, thậm chí là linh thủy thì chắc chắn không thể ngăn được đòn đánh này.

Mà xem kỹ lại, linh quang của "Thảo Tự Kiếm Thư" trong tay của kẻ áo đen che mặt dù lớn hay nhỏ vẫn thua thứ kia của mình, chỉ tương đương với Linh khí thượng phẩm.

Người áo đen bị mặt cũng hơi giật mình, hắn đã dùng quyển "Kiếm Thư" này để gϊếŧ chết không biết bao nhiêu là luyện khí sĩ mạnh hơn mình, ấy vậy mà hôm nay lại không thể công phá được lớp phòng ngự của một luyện khí sĩ nho nhỏ.

Phi kiếm lẳng lặng trôi bồng bềnh giữa không trung, người áo đen bịt mặt nói:

"Linh khí thượng phẩm trong tay ngươi rốt cuộc là lấy từ đâu mà có thể ngăn được kiếm khí của ta?"

"Trách sao ngươi cứ khăng khăng đòi lấy "Thảo Tự Kiếm Thư", thì ra trong tay người có mảnh khác. Nhưng muốn gϊếŧ ta cũng không dễ như thế đâu."

Lý Thanh Sơn rung Trường Kinh Hấp Thủy, cầu băng lại lần nữa chuyển hóa thành đao băng, trên nó không còn một vết rạn nào, nhưng chân khí của hắn cũng bị tiêu hao một lượng rất lớn. Hắn lấy ra một viên linh thạch khôi phục chân khí.

Tên áo đen che mặt lại càng cười to hơn.

Lý Thanh Sơn hỏi:

"Ngươi cười cái gì?"

Tên áo đen che mặt nói:

"Thứ tốt trong tay ngươi càng nhiều thì ta lại càng vui, vì những thứ này cuối cùng cũng đều sẽ thuộc về ta."

Lý Thanh Sơn nói:

"Thật sao? Thế xem ra ta cũng phải cười một tiếng rồi."

Tên áo đen che mặt híp mắt nói:

"Chỉ với mấy chiêu thức của ngươi ban nãy mà còn tưởng mình có thể thoát chết sao? Kế sách kiêu binh đúng là không tệ, đến cả ta cũng suýt nữa bị ngươi lừa mất rồi. Nhưng mấy chiêu màu mè này không thể dùng được trước thực lực chân chính đâu."

Hắn mò lên vết thương ở ngực. Vết thương đáng sợ kia dưới tác dụng của chân khí đã dần dần bắt đầu khép miệng lại, chắc hẳn không lâu sau là có thể lành lặn lại như ban đầu.

Lý do hắn ngừng lại để nói với nói với Lý Thanh Sơn mấy câu đó phần lớn nhằm nhân thời gian để khôi phục thương thế, dùng chân khí để ép luồng khí lạnh kia ra ngoài. Khi thương thể gần như đã khỏi hẳn, hắn cũng không lắm lời nữa, chỉ thẳng về phía Lý Thanh Sơn:

"Tật!"

Phi kiếm bay đến như điện xẹt, Lý Thanh Sơn cũng mượn linh thạch để khôi phục lại chân khí. Hắn vẫn không đổi thành cơ thể của yêu ma, hắn tuyệt đối không thể để lộ hơi thở của yêu ma ở đây được. Quanh dãy núi hoang vắng hiện giờ nhiều khả năng còn mấy luyện khí sĩ chuẩn bị tham gia hội hái thuốc. Những người ở trên đỉnh núi tuyết có lẽ sẽ âm thầm theo dõi.

Họ đến là để gϊếŧ yêu ma. Khi vừa cảm nhận được yêu khí, không chừng ngay cả tu sĩ bậc trúc cơ cũng sẽ bị kinh động, hắn không thể mạo hiểm như thế được.

Một luyện khí sĩ tầng bốn bình thường đương nhiên không thể thắng luyện khí sĩ tầng tám, nhưng hắn đâu chỉ đơn thuần là một luyện khí sĩ tầng bốn thông thường, vả lại, hắn vẫn chưa ra đòn hiểm thật sự đâu.

"Soạt" một tiếng, phi kiếm đâm vào tấm chắn.
Lý Thanh Sơn lấy ra tấm chắn linh khí hạ phẩm đã không cần dùng từ lâu, hóa thành cái bàn ngăn trước mặt.

Mà trong tay, Trường Kinh Hấp thủy đã nuốt hết băng và nước vào, phóng về phía người áo đen che mặt ở ngọn cây phía xa xa.

Vυ"t vυ"t vυ"t vυ"t, vô số tảng băng phi đến một cách ác liệt.

Người áo đen che mặt chẳng thèm ngó ngàng đến, hắn xắn ống tay áo lên, khi băng cách hắn mấy trượng thì xuất hiện một luồng khí lưu kỳ diệu, dù không phải quá mạnh mẽ, nhưng chỉ là một luồng khí nhẹ mà đã khiến tất cả băng tảng đều lệch hướng rồi bay ra ngoài.

Leng keng leng keng, chúng bắn vào rừng cây rậm rạp, tán cây rung động, rụng lả tả, tuyết lớn rơi xuống thành vũng.

Một loạt tiếng váng, như có một đám voi lớn xồng xộc trong rừng, những thân đâị thụ nhao nhao khuynh đảo. Tảng băng bắn vào thân cây, phát ra khí lạnh đông cứng thân cây lại, thậm chí lực mạnh đến nỗi đốn ngã nhiều cây.
Có thể thấy được chiêu này có uy lực thật sự không hề yếu. Nếu dùng để đối phó với luyện khí sĩ tầng sáu, đó có thể là sát chiêu đáng sợ, nhưng đối phó với luyện khí sĩ tầng tám lại xa vời, không đủ tầm. Mỗi một kinh mạch được đánh thông, chân khí sẽ có chiều hướng tăng trưởng gấp bội. Mà người áo đen che mặt này không chỉ có mỗi chân khí mạnh mẽ, mà còn có kỹ xảo cao siêu.

Bình Luận (0)
Comment