Chương 381: Bị Ba Núi Lùng Bắt - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 381: Bị Ba Núi Lùng Bắt
Hắn xoay người ngay giữa không trung, hướng mặt lên trời, ánh mắt bình tĩnh nhìn chân gà màu vàng rực đang vồ đến, đầu ngón nhọn hoắc còn chưa chạm đến cơ thể đã làm hắn cảm thấy làn da đau nhói. Ở khoảng cách này, hắn đã có thể nhìn thấy rõ gương mặt già nua của Kim Kê lão nhân ở trong con Kim Kê này, vẻ khinh miệt và thù hận cùng xuất hiện trên gương mặt ông.
Lý Thanh Sơn cong môi, linh phù trong tay sáng lên, biến mất, biến thành một quả cầu lửa đỏ đậm, bay lên bầu trời, dừng lại bên trong chân kim kê.
Vẻ mặt Kim Kê lão nhân lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, bật thốt nói:
“Linh phù cực phẩm!”
Đùng!
Ánh sáng đỏ rực chiếu rọi khắp chân trời.
Núi sông lay động, đất núi rung chuyển!
Hòn đá lớn nơi xa bị nổ bay lên trời, mà ở khu vực trung tâm vụ nổ, cho dù là núi đá hay cỏ cây thì đều bị hòa tan hoàn tan, biến thành dòng dung nham chảy xuôi, sau đó lại nhanh chóng ngưng kết một vòng màu đen.
Kim Kê lão nhân không hề bị thương, nhưng chân gà bên phải đã biến mất tăm, gương mặt ông đỏ lên, vặn vẹo.
Vì Lý Thanh Sơn cũng biến mất theo cơn nổ mạnh, ngay cả cái hang động kia cũng đã bị quả cầu lửa nuốt mất, bị sụp trong vụ nổ kia, lại bị mấy tấn núi đá đè lên.
…
Kim Kê lão nhân hét dài, Kim Kê phát điên mà quơ cánh, tạo ra gió lớn, bứng tận gốc rất nhiều cây cổ thụ che trời.
Lúc này, các đệ tử núi Kê Đô cũng đã chạy đến nơi, hoảng sợ kêu lên:
“Sư phụ! Đại sư huynh!”
“Một lũ vô dụng!”
Kim Kê lão nhân giơ tay, gió lớn thổi bay họ ra ngoài, đập vào thân cây lại trượt xuống dưới, nhưng không ai dám oán giận câu nào.
“Sư phụ tha tội!”
“Sư phụ tha mạng!”
Kim Kê lão nhân hơi ổn định l*иg ngực phập phồng, quát:
“Tống Minh ở đâu?”
Tống Minh vâng vâng dạ dạ đi lên trước, quỳ xuống đất:
“Sư phụ!”
Hắn đột nhiên cảm giác một lực ép cực mạnh vô hình đè ép xuống, nhấn cơ thể của hắn xuống đất.
Kim Kê lão nhân nói:
“Việc này do ngươi mà ra, nếu không phải vì thứ vô dụng nhà ngươi, sư huynh của ngươi cũng đã không, đã không...”
“Kim Kê đạo hữu, không ai nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này, cần gì phải giận cá chém thớt bọn tiểu bối.”
Một giọng nói thong thả thản nhiên từ trên trời truyền xuống, không biết từ khi nào mà Thanh Đằng lão nhân và Cô Phần lão nhân cũng đã lơ lửng trên bầu trời. Người nói chuyện đương nhiên là Thanh Đằng lão nhân, hai người họ dùng ánh mắt để trao đổi, dường như trong mắt đều có ý cười.
Ba núi vừa là đồng minh, lại vừa cạnh tranh với nhau, này mạnh kia yếu, núi Kê Đô tổn thất một đệ tử thiên tài, đối với họ mà nói là chuyện cực kỳ tốt, còn vui hơn là lấy được một viên yêu đan.
Kim Kê lão nhân lại tức giận, ngực phập phồng kịch liệt:
“Chuyện này là việc riêng của núi Kê Đô ta, không liên quan đến hai lão già các ngươi!”
“Kim Kê đạo hữu, ngươi nói như thế là không đúng rồi, ba núi chúng ta kết minh, như anh em một nhà, kẻ thù của ngươi đương nhiên cũng là kẻ thù của chúng ta, chờ sau khi quay về sẽ lập tức phát lệnh truy nã tam sơm, nhất định phải kéo hung thủ ra công lý.”
Thanh Đằng lão nhân nói, cũng không biết phần miệng đang giấu dưới râu có phải đang cười hay không.
“Đúng vậy!”
Cô Phần lão nhân gật đầu nói.
Kim Kê lão nhân cũng không nói nên lời từ chối, ý định muốn báo thù cho đồ đệ cưng chiến thắng sự để ý đến thể diện, nhưng lâu lắm rồi chưa từng bị sỉ nhục như thế, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu tìm được thằng nhóc kia thì đừng gϊếŧ hắn vội, cho ta biết là được, ta muốn bắt sống hắn, lột da gọt xương mới có thể thỏa mối hận trong lòng.”
Tống Minh còn quỳ rạp dưới đất, mặt như màu đất, tuy rằng tránh được một kiếp, nhưng một khi bị sư phụ chán ghét, vậy tương lai của hắn ở núi Kê Đô có thể nói là chỉ còn lại một màu đen tối.
Đáng giận, tại sao lại như thế!
Cho dù nghĩ như thế nào thì hắn cũng ngơ được đại sư huynh Luyện Khí tầng chín tại sao lại có thể chết trong tay một tên nhỏ bé như thế, nghe nói sư phụ còn cho hắn ta hai tấm linh phù cực phẩm, cho dù gặp được tu sĩ Trúc Cơ thì cũng có cách để bảo vệ tính mạng, tại sao lại có thể chết trong tay một tên nhỏ yếu như thế chứ?
Tuy rằng các đệ tử núi Kê Đô khác cũng cúi thấp đầu, lộ ra vẻ mặt bi thương, nhưng trong lòng lại suy nghĩ khác nhau, có không ít người hả hê thậm chí là mừng rỡ như điên.
Đặc biệt là hai tên Luyện Khí sĩ tầng tám kia, họ luôn bị đại sư huynh đè đầu, không thể thở nổi, hiện tại đại sư huynh chết rồi, họ có thể có được càng nhiều tài nguyên, thậm chí còn có cơ hội thừa kế vị trí chưởng môn núi Kê Đô, đây không phải chuyện cực kỳ tốt từ trên trời rớt xuống sao? Nghĩ đến đây, họ liếc nhìn nhau, rồi lại lập tức dời tầm mắt đi.
Còn về chuyện tên Ngưu cự hiệp kia, bị ba núi lùng bắt, đã trở thành người chết rồi. Luyện Khí sĩ bị tu sĩ Trúc Cơ oán hận, còn muốn sống sao?