Chương 382: Hang Động - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 382: Hang Động
Không có ai biết, Lý Thanh Sơn đang lẳng lặng nghe những lời nói đó
Bên trong lòng núi, sâu bên dưới lớp đất, Lý Thanh Sơn thu lại toàn bộ hơi thở, bị chôn dưới đất giống như một con cóc đang ngủ đông.
Thật ra cũng không cần phải cố ý đi thu lại hơi thở, hơi thở của hắn vốn đã cực kỳ yếu ớt, rất khó làm người khác thăm dò phát hiện được.
Phần lưng gần như đều đã biến thành than, không có bất cứ cảm giác nào, lỗ nhỏ trước ngực đang từ từ lan rộng ra, linh lực cuồng bạo đang đấu đá lung tung trong cơ thể hắn, yêu đan linh quy cũng gần như sắp không đè ép được nữa.
Đối mặt với một tu sĩ Trúc Cơ, hắn cũng không biết đã đi qua đi lại lằn ranh sống chết bao nhiêu lần, dựa vào linh phù và ưu thế về địa lý mới có thể miễn cưỡng chạy thoát, nhưng mà vẫn bị thương nặng, từ trong ra ngoài đều nát bét, cả người bị đất đá đè nặng không thể nhúc nhích, nếu như là Luyện Khí sĩ bình thường thì đã chết chắc rồi
Nhưng hắn không quan tâm đến việc bản thân đang trong tình cảnh nguy hiểm, cũng không để ý đến vết thương trên người, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần vào hai bên lỗ tai, dựa vào thính giác hơn người, lắng nghe lời nói ở trên mặt đất, tập trung nghiêm túc, mặt mày trang trọng.
Mãi đến khi âm thanh biến mất, hắn mới lộ ra một nụ cười, nụ cười dần dần mở rộng, để lộ hàm răng trắng sáng. Tuy rằng lẳng lặng không phát ra bất cứ tiếng động này, nhưng vẻ dữ tợn và tùy tiện kia lại càng lúc càng dày đặc.
Trên tay chân vươn ra móng vuốt sắc nhọn, tóc biến thành màu đỏ đậm, đồng thời lan rộng ra khắp nơi, trên làn da màu đồng sắt dày đặc hoa văn như hổ đốm, ngay cả đôi mắt đều biến thành mắt thú dựng thẳng tràn ngập lệ khí.
Không ngờ vào giờ phút này lại đột phá tầng thứ hai của Hổ Ma Luyện Cốt Quyền.
Con đường hổ ma cần phải được trải nghiệm thông qua những trận chiến kịch liệt, hôm nay Lý Thanh Sơn gần như là không hề ngừng nghỉ mà trải qua năm trận chiến, trận chiến đầu tiên là với người mặc đồ đen che mặt, trận chiến thứ hai là với Cầu Chân Xã, trận chiến thứ ba là với Ưng Lang Vệ, trận chiến thứ tư là với đại sư huynh, trận chiến thứ năm là với Kim Kê lão nhân.
Trận chiến sau lại kịch liệt hơn trận chiến trước, trận sau lại càng nguy hiểm hơn trận trước, người bị thương nặng, kiệt sức, mới lao ra được một con đường sống, bị đè ép đến cực hạn, nếu không diệt vong vậy thì bùng nổ!
Lý Thanh Sơn bắt đầu giãy dụa, phát ra tiếng rít gào vô thanh, răng nanh dài to như thanh dao găm sắc bén, thân hình dần dần phóng to, đẩy đất đá xung quanh ra ngoài, biến thành hình thái yêu ma.
Yêu khí cuồn cuộn, hoàn toàn đè ép tiêu diệt luồn linh khí dị chủng trong cơ thể, sau đó lại co rút lên, vết thương sau lưng nhanh chóng lành lặn, chỉ trong chốc lát đã khôi phục như lúc ban đầu, không đúng, lại càng cứng cỏi hơn lúc ban đầu.
Sau khi chịu đựng vết thương cực năng, Ngưu Ma Luyện Bì không ngờ lại được tăng cường, giống như sắt thiếc được đúc thêm lần nữa, lực phòng ngự ít nhất cũng tăng cao gấp đôi so với lúc trước, cho dù bị linh khí trung phẩm đánh thẳng vào thì cũng sẽ không có bất cứ vết thương nào.
Lý Thanh Sơn cười tự giễu, xem ra sau này phải bị thương nhiều thêm mới được
Dựa vào lực khôi phục và lực sinh mệnh mạnh mẽ của cơ thể yêu ma, chỉ trong tích tắc, vết thương của hắn đã khỏi hoàn toàn.
Thở phào nhẹ nhõm, Lý Thanh Sơn lại vận chuyển Linh Quy Trấn Hải Quyết để khôi phục hình người, chính xác hơn là khôi phục dáng vẻ nửa người nửa thú.
Cơ thể của hắn đã khôi phục lại kích thước bình thường, nhưng mà đầu tóc đỏ rực, đôi con ngươi màu đỏ rực, miệng đầy răng nanh, trên mặt còn có hoa văn của thú, nhìn kiểu gì cũng không giống người.
Lý Thanh Sơn không thèm để ý đến quá nhiều, tìm được phương hướng, sử dụng móng vuốt, cố gắng đào sâu xuống.
Một ngọn lửa không tên tràn ngập trong tim, làm điểm tựa cho hành động của hắn, bùn đất đen nhánh dường như đã biến thành gương mặt của kẻ thủ, hắn cào thật mạnh, xé rách tất cả, chỉ có như thế mới làm xúc động trong lòng bình tĩnh lại.
Hổ ma chủ sát, ảnh hưởng rất lớn đến tâm tính.
Nhưng hắn lại không cố ý đi khống chế loại ảnh hưởng này, kiềm chế loại sát ý này, mà cứ để mặc cho bọn chúng tiếp tục thiêu cháy bừng bừng như ngọn lửa dữ dội trong lòng hắn.
Trước mắt đột nhiên trống rỗng, cuối cùng hắn cũng đã đào ra đến phần hang động chưa bị sụp, nhảy xuống, uyển chuyển nhẹ nhàng xoay người giữa không trung, chạy vào nơi sâu trong hang động.
...
Giữa núi rừng hoang vu, một hố trời bị bao phủ bởi biển rộng, một đứa bé yên lặng chờ đợi, đây cũng là quy ước trước đó với hắn, nếu như lỡ tách ra thì sẽ gặp nhau ở một cửa vào khác của hang động.
Mặt nàng không có biểu tình gì, vẫn không nhúc nhích, nếu không phải quần áo còn phất phơ theo gió, vậy đứng từ xa nhìn lại, nàng giống hệt như một pho tượng yên lặng đứng trên nền đá tuyết.