Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 383 - Chương 383: Không Tệ Lắm

Chương 383: Không Tệ Lắm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 383: Không Tệ Lắm


Nhưng trong lòng nàng lại giống như một tảng băng bên dưới dòng dung nham, sốt ruột nôn nóng.

Một con hắc báo trông giống gấu, nhưng lại lớn hơn gấu gấp ba bốn lần kéo theo từng bước chân nặng nề vào rừng kiếm ăn, nó đột nhiên hít mũi, một mùi đàn hương nồng đậm theo gió lạnh truyền đến

Nó xuyên qua rừng rậm, đi đến bên cạnh hố trời, nhìn xuống, lập tức nhìn thấy đứa bé vẫn mãi không nhúc nhích kia, nước bọt cứ thế mà chảy xuống. Nhưng nó lại do dự, trên người đứa bé kia hình như đang tỏa ra một loại ánh sáng vô hình, thánh khiết cao quý, nghiêm nghị không thể khinh nhờn.

Phật Đà hiện thế, quần ma cúi đầu. Cao tăng hành đạo, sư hổ tránh xa.

Nhưng cuối cùng, hung tính thèm ăn đã vượt qua cảm giác nhanh nhạy, nó nhào về phía đứa bé kia, cơ thể cao to lại có cảm giác vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng.

Tiểu An lạnh lùng quay đầu lại, đôi mắt lưu li đối diện với ánh mắt hung ác của nó, nó lập tức run lẩy bẩy.

Đơn thuần trong suốt, cũng chính là thâm sâu lạnh nhạt, dòng nước trong nhất không thể chất chứa bất cứ con cá nào, nàng không giống như một đứa bé, thậm chí không giống con người.

Nhưng nàng đột nhiên quay đầu đi, không thèm để ý đến hắc báo đã đến gần ngay bên cạnh, trong mắt toát ra vẻ vui sướиɠ từ tận đáy lòng, lúc này, trên người nàng mới đột nhiên xuất hiện một luồng sinh khí, giống như từ một người gỗ biến thành một đứa bé con người bình thường.

Trong mắt hắc báo lại tràn đầy hoảng sợ, không thèm để ý đến con mồi sắp tới tay, xoay người bỏ chạy, có một loại hơi thở cực kỳ đáng sợ đang nhanh chóng đến gần nơi này.

Hắc báo vừa mới chạy đi không xa, một bóng đen đã phá tan tuyết động, đôi mắt đỏ rực kéo theo một vệt sáng đỏ trong đêm đen, xuất hiện trên đầu hắc báo, tùy ý đung đưa hai tay, đầu óc hắc báo lập tức vỡ toan, rêи ɾỉ khẽ rồi ngã ầm xuống đất.

Hình như bóng đen vẫn chưa thỏa mãn, duỗi cánh tay dài ra kéo nhẹ, móc một trái tim nóng hổi ra ngoài.

Nếu như người thường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ hoảng sợ tè ra quần vì nhìn thấy con dã thú hung ác này, cho dù là Luyện Khí sĩ thì cũng sẽ sợ đến hoảng hồn.

Nhưng trên mặt đứa bé kia lại lộ ra vẻ vui mừng, thốt lên:

“Thanh Sơn!”

Bóng đen kia đột nhiên quay đầu, nhìn đăm đăm vào đứa bé kia, ánh đỏ trong mắt dần dần biến mất, sát khí nồng đậm trên người hình như cũng nhạt đi một ít, lộ ra một nụ cười có chút hung dữ:

“Đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên ta.”

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiểu An, Lý Thanh Sơn cười nói:

“Ta đột phá tầng thứ hai, thế nào, cũng không tệ lắm đúng không!”

Hắn tiện tay vung lên, vách đá cách xa ba trượng bên ngoài để lại bốn vết trảo thật sâu.

Tiểu An nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ rất thưởng thức hình tượng mới của hắn.

“Vẫn là Tiểu An nhà chúng ta có mắt thưởng thức nhất!”

Lý Thanh Sơn cười ha ha, bế nàng lên đặt trên cổ, đi vào hầm sâu.

“Chúng ta đi đâu?”

Tiểu An hỏi.

“Đương nhiên là đi xuống lòng đất tổ chức đại hội.”

“Không phải còn phải chờ thật lâu sao?”

“Chúng ta phải chuẩn bị trước, phải đón tiếp các người bạn trên mặt đất cho tốt, làm hết lễ của người chủ nhà mới được.”

“Ta có thể gϊếŧ sạch họ sao?”

“Đương nhiên!”

Cuộc sống như chiến trường, chúng ta phải cố gắng phấn đấu, đến chết mới thôi.



“Tất cả là lỗi của ngươi, nếu không phải ngươi thì ta làm sao sẽ rơi vào tình cảnh này chứ.”

Tống Minh nắm chặt ống tay áo của Mục Chí Thông, hai mắt đầy tơ máu nói.
Hắn ta xong thật rồi, tuy rằng cuối cùng Kim Kê lão nhân cũng không trách phạt hắn, nhưng các sư huynh sư đệ khác đều tránh hắn ta như tránh tà, ngay cả mấy tên đệ tử ngoại môn bình thường thích đi theo hắn ta cũng thèm không nói chuyện với hắn ta, hắn ta đã bị cô lập một mình ở núi Kê Đô.

Mục Chí Thông mất kiên nhẫn hất tay hắn ta ra:

“Tống sư huynh, không phải là ngươi muốn báo thù sao, không lẽ ta còn có thể ép ngươi sao?”

“Ngươi, ngươi...ta khó chịu, ngươi đừng hòng mà dễ chịu!”

Tống Minh không còn chút tiêu sái nho nhã nào, nước bọt văng tứ tung, như điên như cuồng, giơ tay đánh một chưởng về phía Mục Chí Thông.

“Ngươi điên rồi!”

Trong lòng Mục Chí Thông cũng phát lạnh, vội vàng lui ra sau, tuy tránh được một chưởng nhưng ngực cũng bị chân khí đánh đến đau buốt.
Tống Minh còn muốn đuổi theo đánh, một đống dây leo từ dưới mắt đất chui lên, quấn chặt lấy người hắn ta, hắn lật bàn tay triệu hồi một sợi lông gà vàng kim.

Mục Chí Thông quát:

“Ngươi đừng quên nơi đây chính là núi Thanh Đằng!”

Bên ngoài cửa sổ vẫn là cây xanh hoa đỏ, khung cảnh như mùa xuân, nhưng nếu nhìn ra xa hơn thì lại là sương mù mờ ảo, núi tuyết mênh mông, đây chính là trên núi Thanh Đằng, là tinh xá để đệ tử nội môn ở lại, là phòng của Mục Chí Thông.

Trong lòng Tống Minh chấn động, từ từ bình tĩnh lại, thu lông gà về.

Mục Chí Thông cũng tản dây leo ra, vỗ vai Tống Minh khuyên nhủ:

“Đã phát lệnh truy nã tam sơn, ít nhất có thể báo thù cho đại sư huynh. Trên đời này không có chuyện gì là không vượt qua được, chỉ cần lần đại điển hái thuốc này sư huynh biểu hiện thật tốt, chắc chắn sẽ lại lấy được lòng yêu thương của sư phụ, nói không chừng xuống dưới lòng đất tìm được linh thảo gì đó ăn vào, tu hành tiến bộ cực nhanh, trở thành đại sư huynh mới thì sao, đúng không?”
Mục Chí Thông chỉ sợ đã hoàn toàn đắc tội Tống Minh, ép hắn ta đến mức chó cùng rứt giật, đành phải nhẹ nhàng khuyên bảo.

Tống Minh bình tĩnh ra khỏi tinh xá, Mã Siêu Quần đứng dưới một gốc cây nhãn lớn, hành lễ với hắn ta:

“Sư huynh!”

“Bốp!”

Một tiếng tát tai vang dội, Mã Siêu Quần bị đánh đập mạnh vào thân cây, lá cây rơi xuống ào ào.

Bình Luận (0)
Comment