Chương 384: Bị Giam Lỏng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 384: Bị Giam Lỏng
Chương 384: Bị Giam Lỏng
Tống Minh hung dữ nói:
“Ngươi cũng dám đến chế giễu ta sao?”
Mã Siêu Quần nói:
“Ta không dám, việc này vốn vì ta mà ra, là ta có lỗi với sư huynh, sư huynh muốn đánh muốn chửi như thế nào cũng được.”
Tống Minh lại có chút ngoài ý muốn, cười lạnh nói:
“Dựa vào chút tu vi này của ngươi mà cũng xứng đến xin lỗi ta sao? Dám đến đây nói chuyện với ta, cũng coi như là một thằng đàn ông chân chính, không hổ là người xuất thân từ giang hồ, có chút nghĩa khí.”
Nói xong nhấc chân đi ngay, đi được vài bước lại đột nhiên quay đầu nói
“Sau này ngươi đi theo ta, nếu ở ngoại môn có ai dám ăn hϊếp ngươi, ngươi cứ việc nói cho ta biết.”
“Sư huynh?”
Mã Siêu Quần ngẩn ra.
“Ngươi có thể nhẫn nhịn hai mươi năm để báo thù, không lẽ ta sẽ thua kém ngươi sao? Ta muốn cho họ nhìn thấy, Tống Minh ta cũng không phải là tên vô dụng có thể tùy ý người khác xoa tròn bóp dẹp!”
Mục Chí Thông thấy hai người biến mất trong rừng cây râm mát, lẩm bẩm:
“Không ngờ tên Tống Minh này cũng có chút cốt khí!”
Lại lẩm bẩm thì thầm:
“Ngưu cự hiệp!”
Không ngờ người đàn ông kia lại có thể chạy thoát trước sự vây công của núi Kê Đô, lại còn gϊếŧ được đại sư huynh của núi Kê Đô, hắn ta thật sự rất nghi ngờ trong việc này có phải có âm mưu gì không, cảm thấy thật sự rất khó tin, tên kia thật sự mạnh đến thế sao? Nếu hắn đến tìm chính mình để báo thù thì phải làm sao đây!
Trong lúc hốt hoảng, bóng dáng cao lớn kia đã xuất hiện trước mắt, phần bóng đen của người đó đã bao phủ toàn bộ cơ thể hắn ta.
Nhưng Mục Chí Thông lập tức lắc đầu, cho dù tên họ Ngưu kia có nghĩ nát óc thì cũng sẽ không đoán ra được tác dụng của bản thân trong chuyện này, hơn nữa hắn ta đang bị ba núi truy nã, mạng sống còn khó giữ được, nói gì đến báo thù rửa hận
Nghĩ đến đây, Mục Chí Thông đứng dậy đi ra ngoài, đi về phía đệ tử ngoại môn đang cư trú.
...
“Thừa Lộ, ngươi nói thật sao? Ngưu cự hiệp thật sự bị ba núi truy nã? Sao không có ai nói cho ta biết?”
Dư Tử Kiếm nôn nóng đi tới đi lui trong phòng.
Hoa Thừa Lộ lại nhàn nhã nằm trên ghế mây:
“Bây giờ ngươi đang bị giam lỏng, đương nhiên sẽ không có ai nói cho ngươi biết, nghe nói hắn gϊếŧ đại sư huynh của núi Kê Đô, lại bị Kim Kê lão nhân đuổi gϊếŧ...Ngươi đừng có đi nữa, đi tới đi lui làm ta chóng mặt.”
“Vậy...Vậy bây giờ hắn như thế nào rồi?”
Dư Tử Kiếm đột nhiên dừng chân, hoảng sợ mở to mắt, mí mắt đã nhòe đi, con ngươi bắt đầu rưng rưng.
Nếu không phải vì ta, Ngưu cự hiệp cũng sẽ không gây thù với núi Kê Đô, cũng sẽ không đến núi Thanh Đằng, cũng sẽ không...
“Ngu ngốc, đương nhiên là chạy thoát rồi, nếu không sao lại bị truy nã được, thay vì đi quan tâm người khác, ngươi vẫn nên quan tâm chính mình đi!”
Dư Tử Kiếm mới yên lòng, yên lặng cầu nguyện, Ngưu cự hiệp, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì
“Hoa tiểu thư này nói rất đúng.”
Một giọng nói từ bên ngoài vọng vào, Mục Chí Thông dạo bước đi vào trong sân, khoanh tay mà đứng, đứng ở dưới bóng cây loang lổ, có vẻ cực kỳ tiêu sái.
Dư Tử Kiếm nói:
“Mục sư huynh!”
Mục Chí Thông nói:
“Tử Kiếm, sắp đến đại điển hái thuốc rồi, tuy rằng đến lúc đó ta cũng sẽ chăm sóc cho ngươi, nhưng ngươi cũng phải chuẩn bị trước mới được.”
“Tử Kiếm không phải đệ tử Thanh Đằng, sẽ không tham gia đại điển hái thuốc chó má của các ngươi, mau cút đi, bây giờ ta vừa nhìn thấy người của núi Thanh Đằng là lại phát ghét!”
Hoa Thừa Lộ đột nhiên từ trên ghế mây ngồi bật dậy, mắng.
Hoa Thừa Lộ đến thăm núi Thanh Đằng, muốn dẫn Dư Tử Kiếm rời đi, Thanh Đằng lão nhân miễn cưỡng gặp nàng một lần rồi lập tức từ chối lời yêu cầu của nàng, bởi vì tuy rằng nàng thích ra vẻ trưởng thành nhưng thực chất vẫn chỉ là một đứa con nít.
Nếu như là gia chủ nhà họ Hoa hoặc là Hoa Thừa Tán đến, chuyện này sẽ không có gì khó khăn, nhưng mà một cô gái nhỏ đến nói một câu là núi Thanh Đằng phải ngoan ngoãn cho người đi, như vậy có vẻ giống như rất sợ nhà họ Hoa, Thanh Đằng lão nhân không muốn mất mặt như thế.
Hoa Thừa Lộ đương nhiên sẽ không bỏ cuộc, cưỡng ép ở lại trên núi cùng với Dư Tử Kiếm, ở được một đoạn thời gian cũng cảm thấy trong lòng bực bội, cuối cùng cũng không thèm giả bộ làm người lớn nữa, bộc phát tính tình tiểu thư điêu ngoa tùy hứng ra ngoài.
“Hoa tiểu thư, đừng tưởng rằng ngươi là người nhà họ Hoa thì có thể ăn nói lung tung như thế, đừng tưởng rằng ta không dám dạy đỗ ngươi.”
Mục Chí Thông đỏ bừng mặt, nâng tay lên.
Hoa Thừa Lộ ngẩng mặt lên:
“Nhào vô, ngươi có giỏi thì cứ đến dạy dỗ ta, nếu ngươi không dám ra tay thì ngươi chính là con rùa đen khốn kiếp!”
Mục Chí Thông tức muốn nổ phổi, nhưng tay giơ hờ ra không trung lại thật sự không dám đánh tiếp, vừa ra tay sẽ làm cho núi Thanh Đằng phát sinh tranh chấp với nhà họ Hoa, hắn không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Dư Tử Kiếm vội chen vào giữa hai người khuyên nhủ:
“Các ngươi đừng cãi nhau nữa!”