Chương 385: Không Phải Vì Ta - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 385: Không Phải Vì Ta
Mục Chí Thông mượn lời nàng để bỏ qua chuyện này, oán hận buông tay xuống:
“Nếu không phải Tử Kiếm che chở ngươi, ta chắc chắn sẽ dạy dỗ con nhóc không biết trời cao đất dày như ngươi một trận cho ra hồn!”
“Ngươi muốn dạy dỗ ai?”
Bên ngoài cửa lại vang lên âm thanh.
“Ca!”
Hoa Thừa Lộ nhảy dựng từ trên ghế mây lên.
Mục Chí Thông vội quay đầu, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ điển trai đang ngồi nghiêng trên một nhánh cây xanh tươi nhỏ gầy, phiêu diêu theo gió, mái tóc dài đen như gỗ mun rối tun, khóe môi đào hoa cười mỉm, nếu không phải trên cổ có hầu kết rõ ràng, chỉ sợ sẽ có người tưởng nhầm là người đẹp tuyệt sắc nào đó.
Nghe cách xưng hô của Hoa Thừa Lộ, trong lòng Mục Chí Thông đột nhiên xuất hiện một cái tên – Hoa Thừa Tán.
Trong phạm vi ba nghìn dặm quanh Thanh Hà phủ này, thiên tài nhiều đếm không xuể, nhưng người này lại là người nổi bật trong đám thiên tài, là con cưng của trời thật sự, không chỉ xuất thân danh môn, gương mặt điển trai, còn là thống lĩnh Xích Lang duy nhất không đạt đến cảnh giới Trúc Cơ ở cả quận Như Ý này.
Mà chuyện này cũng không phải dựa vào mối quan hệ của nhà họ Hoa hay là vì được vị thống lĩnh Bạch Ưng chiêu an, mà là bởi vì người này chưa đến hai mươi tuổi đã đạt đến Luyện Khí tầng mười, tất cả mọi người đều tin chắc rằng, hắn sẽ nhanh chóng trở thành tu sĩ Trúc Cơ trẻ tuổi nhất trong Thanh Hà Phủ.
Tuy rằng hắn đã dừng lại ở Luyện Khí tầng mươi nhiều năm, làm cho danh tiếng thiên tài trên người có hơi xuống dốc, nhưng đối với Luyện Khí sĩ bình thường mà nói thì vẫn cực kỳ sáng chói, được xưng là “người đứng đầu dưới các tu sĩ Trúc Cơ” trong Thanh Hà Phủ.
Mục Chí Thông vội vàng hành lễ nói:
“Không biết Hoa thống lĩnh giá lâm, không tiếp đón từ xa.”
Không nhắc đến nhà họ Hoa, chỉ dựa vào thân phận thống lĩnh Xích Lang của Hoa Thừa Tán cũng đã đủ làm bất cứ Luyện Khí sĩ nào sợ hãi.
Trong mắt các môn phái tu sĩ, Ưng Lang Vệ cũng không phải là sứ giả quang minh chính đại, giữ gìn luật pháp chính nghĩa gì, mà chỉ là tay sai của triều đình, chuyên thêu dệt tội danh, phép nghiêm hình nặng.
Hoa Thừa Lộ chạy đến gốc cây, da^ʍ chân kêu:
“Sao bây giờ ngươi mới đến, ta với Tử Kiếm ở đây sắp bị người ta ăn hϊếp chết rồi.”
Mục Chí Thông cười gượng nói:
“Ta chỉ đùa với muội muội của ngươi một chút.”
“Vậy ta cũng đùa một chút đi!”
Hoa Thừa Tán sa sầm mặt mày, hắn khống chế quyền lợi hành hình trong Thanh Hà phủ, không biết đã đánh chết thẩm vấn bao nhiêu Luyện Khí sĩ, tuy rằng bình thường không lộ ra chút uy phong nào, nhưng một khi lạnh mặt thì sát ý lạnh lẽo kia dường như có thể làm cho toàn bộ khung cảnh mùa xuân nơi đây biến thành cuối thu.
Mục Chí Thông lui ra sau vài bước, bị ghế mây vướng ngã, ngã bệt xuống đất, nâng tay lên che ngực như một cô gái, hoảng sợ kêu lên:
“Đừng mà!”
Nhưng mà sau đó lại không xảy ra chuyện gì cả, Mục Chí Thông buông tay, chỉ thấy Hoa Thừa Tán vẫn cười mỉm ngồi ở nơi đó, khí thế lúc nãy giống như chỉ là ảo giác.
Hoa Thừa Lộ cười nhạo nói:
“Ngươi đúng là nhát gan, ca của ta cũng chỉ đùa chút thôi!”
Mục Chí Thông đỏ bừng mặt, vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa thấy sợ hãi, lúc nãy hắn hoàn toàn bị khí thế của Hoa Thừa Lộ đè ép sụp đổ, không những không thể phản kháng, thậm chí đến cả can đảm trốn tránh cũng đều mất sạch, chỉ có thể quỳ xuống đất xin tha, mặc người xâu xé. Nếu khi đó Hoa Thừa Tán ra tay, gϊếŧ hắn thì cũng chẳng khác nào gϊếŧ một người thường, còn chưa ra chiêu nào, hắn đã thất bại thảm hại.
“Mục sư huynh!”
Dư Tử Kiếm muốn dìu hắn lên, Mục Chí Thông đã tự bật dậy, nói:
“Ta đi bẩm báo sư phụ!”
Sau đó lập tức chạy ra cửa.
Hoa Thừa Lộ kêu to:
“Ngươi còn không xuống sao!”
Hoa Thừa Tán lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhẹ nhàng bay từ trên ngọn cây xuống, cười nhạt nhìn Dư Tử Kiếm nói:
“Dư cô nương, đã lâu không gặp!”
Dư Tử Kiếm vội cúi đầu:
“Hoa đại ca, sao ngươi lại đến đây?”
Hoa Thừa Lộ đắc ý nói:
“Đương nhiên là vì ta gọi hắn đến.”
Hoa Thừa Tán lại cũng lên tiếng cùng lúc:
“Đến bên đây có chút việc.”
Hai người nhìn nhau, Hoa Thừa Lộ tức giận nhéo mũi hắn:
“Thì ra không phải vì ta!”
Hoa Thừa Tán nín thở nói:
“Đương nhiên cũng là vì các ngươi, ngay từ đầu ta đã nói ngươi đừng vội đến núi Thanh Đằng, chờ ta đến xử lý, bây giờ chuyện này lại càng khó làm.”
Lòng người thật sự rất khó đoán, bây giờ hắn đến, chỉ sợ sẽ làm Thanh Đằng lão nhân cảm thấy nhà họ Hoa đang ỷ thế hϊếp người.
“Nếu không phải ta thì Tử Kiếm đã bị ép buộc gia nhập núi Thanh Đằng rồi.”
“Cũng đúng!”
“Hoa thống lĩnh đại giá quan lâm, sao không lên núi gặp mặt, để lão phu làm trọn lễ nghĩa của chủ nhà!”
Đột nhiên, một âm thanh to lớn từ trên núi truyền đến.