Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 386 - Chương 386: Tiểu Muội

Chương 386: Tiểu Muội - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 386: Tiểu Muội


“Ngươi đi cùng ta.”

Hoa Thừa Tán nhấc tay nâng Hoa Thừa Lộ lên, bay xuyên qua tán cây như chim, lao về phía đỉnh núi.

“Tử Kiếm, ngươi chờ ta!”

Hoa Thừa Lộ quay đầu kêu to, lại chỉ thấy một mảng xanh đậm, đã rời xa nơi đó.

Tiếng nói lượn lờ, cành lá lung lay, Dư Tử Kiếm thở phào nhẹ nhõm, nếu không được những người tốt bụng này giúp đỡ, cũng không biết nàng sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào, cho dù kết quả ra sao, nàng đều chân thành cảm ơn họ.

Sống trên đời này, nếu không có những tình cảm ấm áp này thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nhưng nếu có người vì nàng mà bị tổn thương, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Ngưu cự hiệp, ngươi nhất định không thể có việc gì.

...

Kéo theo cuồng phong đi đến, gió thoảng qua bên tài rít vang, Hoa Thừa Lộ hỏi:

“Ca, ngươi đến đây là có nhiệm vụ gì sao?”

“Bí mật…”

Hoa Thừa Tán cười mỉm, mặt mày lại có chút nặng nề.

Chuyện này đương nhiên không thể giấu được muội muội Hoa Thừa Lộ, nàng khó chịu bĩu môi, nhưng cũng không hỏi lại, trong lòng mơ màng, ngoại trừ người phụ nữ kia ra thì rốt cuộc là có chuyện gì có thể làm cho ông anh không gì không làm được của nàng cảm thấy đau đầu nhỉ?

“Không lẽ là có liên quan đến đại điển hái thuốc của ba ngọn núi?”

Hoa Thừa Tán không bày tỏ ý kiến, đột nhiên bay vυ"t lên cao, quan sát toàn bộ núi Thanh Sơn

Hoa Thừa Lộ chỉ thấy trên quảng trước phía trước đại điện có khắc hình cửu cung bát quái đồ, chín đỉnh đồng ba chân đang lượn lờ khói nhẹ, từ nơi đây nhìn lại, dãy núi mờ mịt mênh mang, có loại cảm giác thế giới xuất trần, núi Thanh Đằng này cũng coi như là phúc địa hiếm có.

Lại nhìn thấy Thanh Đằng lão nhân đang khoanh tay đứng trước cửa đại điện chờ đợi.

Có không ít đệ tử thuộc ba núi đang tập trung trên quảng trường, nghe được động tĩnh lập tức chạy lên trên núi, ngẩng đầu chỉ thấy một người đàn ông vô cùng điển tra đang mang theo một cô gái, theo gió núi mà bay lên trên, giống như một con hạc trắng bay qua núi, không dính chút phàm tục nào.

Các Luyện Khí sĩ cấp thấp còn chưa cảm nhận được gì, nhưng càng là Luyện Khí sĩ có tu vì càng cao thì sắc mặt lại càng nghiêm túc.

Loại cảm giác thiên nhân hợp nhất này chỉ từng nhìn thấy trên người của tu sĩ Trúc Cơ, cái danh người đứng đầu dưới Trúc Cơ đúng là không phải giả dối..

Hoa Thừa Tán và Hoa Thừa Lộ nhẹ nhàng dừng lại trước bậc thang.

Hoa Thừa Tán dẫn đầu chắp tay nói:

“Vãn bối Hoa Thừa Tán, gặp qua Thanh Đằng tiền bối.”

Cho dù gia thế có tốt như thế nào, thiên phú cao bao nhiêu, đây đều là sự kính trọng bắt buộc của một Luyện Khí sĩ đối với một tu sĩ Trúc Cơ.

Con đường tu hành, người mạnh đứng đầu.

Thanh Đằng lão nhân vuốt râu mỉm cười, cũng đáp lại nửa lễ:

“Thống lĩnh không thông báo trước để lão phu còn đến dưới chân núi đón chào, làm thế này giống như ta cậy già lên mặt, khinh thường khách quý”

Lại đang trách Hoa Thừa Tán không đi bái sơn trước đã trực tiếp xuyên qua pháp trận, đi lên núi Thanh Đằng. Nhưng mà công phu có thể yên lặng không tạo ra bất cứ tiếng động nào đã xuyên qua pháp trận, lại thật sự rất kinh khủng.

Hoa Thừa Tán nói:

“Bởi vì lo lắng cho muội muội nên sốt ruột không nghĩ nhiều, xin tiền bối tha lỗi. Tiểu muội ở trên núi làm phiền rất nhiều ngày, chỉ sợ không để ý đến lời nói và việc làm, cũng nhờ tiền bối rộng lượng tha thứ, không so đo, Thừa Lộ, còn không mau cảm ơn tiền bối.”
“Cảm ơn Thanh Đằng tiền bối.”

Hoa Thừa Lộ không quá tình nguyện mà hành lễ.

Hoa Thừa Tán vỗ nhẹ đầu Hoa Thừa Lộ, lộ ra vẻ bất đắc dĩ:

“Tiểu muội trẻ người non dạ, lại được cưng chiều từ nhỏ, ta cũng không có cách nào với nàng, mong tiền bối không phiền lòng.”

“Lệnh muội ngây thơ hồn nhiên, sao ta có thể trách móc chứ?”

Thanh Đằng lão nhân cười ha ha, cho dù trong lòng có khó chịu thì cũng không thể chấp nhặt với một cô gái nhỏ, nếu không chẳng phải là quá keo kiệt rồi sao.

Hoa Thừa Tán nói vài ba câu đã xóa bỏ toàn bộ mâu thuẫn trước đó, hắn cười nhạt, chắp tay nó:

“Ta còn có chút việc công muốn gặp mặt chưởng môn của ba núi, đây không phải nơi thích hợp để trò chuyện, chúng ta đi vào thôi!”

Lúc này, hắn không còn là ca ca đi xin lỗi thay muội muội, cũng không phải là hậu bối đang tôn kính tiền bối, mà là thống lĩnh Ưng Lang Vệ, đại diện cho sự uy nghiêm của pháp luật, vô cùng tự nhiên mà thay đổi thái độ thành bình đẳng, thậm chí còn muốn chiếm cơ trên, chủ đạo tình cảnh này.
Thanh Đằng lão nhân cũng không khỏi nghiêm mặt, giơ tay nói:

“Mời!”

Trong lòng không khỏi thầm than, người này phong thái tiêu sái, làm việc thong dong, thật sự hơn xa các đệ tử của ông, có thể đảm nhận trách nhiệm lớn. Nếu có thể có được một đệ tử như thế này kế thừa, còn cần gì lo lắng núi Thanh Sơn không thể nổi tiếng chứ?

Bình Luận (0)
Comment