Chương 387: Đến Từ Tàng Kiếm Cung - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 387: Đến Từ Tàng Kiếm Cung
Hoa Thừa Tán bảo Hoa Thừa Lộ ở bên ngoài chờ, theo Thanh Đằng lão nhân đi vào đại điện, lúc sắp đi vào trong, hắn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt đảo qua tất cả gương mặt trên quảng trường, sau đó hơi lộ ra vẻ thất vọng, trong lòng thầm tự giễu:
“Nếu người nọ xuất hiện ở nơi này đơn giản như thế, vậy cũng không cần hắn phải phiền phức như thế này rồi.”
Trong đại điện, Kim Kê lão nhân và Cô Phần lão nhân đã ngồi ở đằng kia, thấy Hoa Thừa Tán đi vào, hơi đứng dậy rồi lại ngồi xuống, trong mắt tràn đầy để phòng, vừa muốn bảo vệ uy nghiêm một chưởng môn môn phái của bản thân, lại không muốn đắc tội với Ưng Lang Vệ.
Hoa Thừa Tán giống như đã quen với loại đãi ngộ này, cũng chỉ hơi chắp tay, không xem bản thân là vãn bối.
“Thống lĩnh cố ý đến đây là muốn ra lệnh gì sao?”
Thanh Đằng lão nhân vẫy lui tất cả đệ tử trong môn, trong điện phủ to lớn này chỉ còn lại bốn người ngồi tâm sư, tiếng nói vang vọng trong điện, cột trụ đỏ thắm giống như vươn vào trong bóng tối, có vẻ vô cùng đìu hiu.
Hoa Thừa Tán trầm ngâm, đi qua đi lại, giống như đang lựa lời, lại giống như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên dừng bước nó:
“Ta muốn cảnh cáo ba vị, có người muốn đến cướp lấy cơ nghiệp của ba núi, ba vị phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Cái gì?”
Thanh Đằng lão nhân hoảng sợ.
“Biến mọe...”
Kim Kê lão nhân lập tức bật dây, mấy ngày nay tâm trạng của ông cực kỳ tồi tệ, buột miệng thốt ra lời thô tục, nói được một nửa lại cưỡng ép dừng lại
“Ồ?”
Cô Phần lão nhân nhưỡng mắt, gương mặt như xác chết lập tức thay đổi rất nhiều vẻ mặt.
Thanh Đằng lão nhân rũ mắt xuống:
“Thống lĩnh đừng nói chuyện giật gân, liên minh ba núi của chúng ta trải qua mấy đời, cơ nghiệp ngàn năm, sao có thể bị người khác cướp lấy đơn giản như thế được?”
Kim Kê lão nhân quơ quào hai tay kịch liệt:
“Dựa vào ba người chúng ta cùng nhau nhau ra tay, còn sợ người này, đừng nói là Cố thống lĩnh bạch ưng để mắt đến cơ nghiệp của chúng ta đấy?”
“Đúng!”
Cô Phần lão nhân nói.
Họ tự tin như thế cũng không phải không có đạo lý, Đại Hạ lập triều được mấy nghìn năm, toàn bộ thế cục của Cửu Châu đều đã bình định, đến cả việc chiến đấu giữa các môn phái cũng không phải là quá nhiều. Tuy rằng cũng có chút đấu đá ngầm, nhưng ba tu sĩ Trúc Cơ hợp tác với nhau, gần như đều có thể chống cự lại tất cả.
Họ đương nhiên không thể nào đối đầu được với tu sĩ Kim Đan, nhưng có tu sĩ Kim Đan nào mà không gia đại nghiệp đai, sao có thể để mắt đến ba ngọn núi của họ, hơn nữa từ trước đến nay Ưng Lang Vệ chưa bao giờ nhúng tay vào việc chiến đấu giữa các môn phái, có thể nói là châm ngòi thổi gió còn không kịp, làm gì tốt bụng đến mức đến đây thông báo cho họ.
Hoa Thừa Tán cố ý im lặng một lúc, cho ba người có đủ thời gian phản ứng, mới nói:
“Người này đến từ Tàng Kiếm Cung!”
Ba lão nhân đang kích động giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ cùng một lúc, lập tức cứng họng cạn lời, không nói được dù chỉ một câu,
Tàng kiếm Cung, môn phái lớn nổi tiếng khắp toàn bộ Thanh Châu, nghe nói ở nơi đó chỉ khi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ mới có đủ tư cách trở thành đệ tử nội môn. Đối với tất cả các môn phái nhỏ ở Thanh Châu mà nói, đó là một cái tên không thể nào chống lại được.
Qua một lúc lâu, Kim Kê lão nhân là người đầu tiên lấy lại tinh thần, rít gào:
“Ngươi nói bậy, Tàng Kiếm Cung là danh môn chính phái, sao có thể tùy ý tấn công môn phái khác được, chúng ta có cái gì đáng để người ta để mắt đến chứ?”
Thanh Đằng lão nhân cười khổ nói:
“Nếu thống lĩnh không nói đùa thì chúng ta có thể đi chuẩn bị thay đổi cờ hiệu được rồi, chúng ta có tài đức gì mà có thể chống lại Tàng Kiếm Cung chứ?”
Mặt Cô Phần lão nhân xanh mét, cơ thể đã căng chặt, càng giống một cái xác chết hơn.
Hoa Thừa Tán nói:
“Cũng không phải là tấn công, mà là khống chế hoặc là chiêu nạp? Thật ra ba vị cũng không cần quá lo lắng, ta nhận được tin tức chính xác, người đến đây chỉ là một đệ tử nội môn của Tàng Kiếm Cung, mấy ngày nay vừa độ kiếp thành công, đây là lần đầu tiên xuống núi rèn luyện, chỉ cần ba vị có thể đánh bại được hắn, tự nhiên không cần phải lo lắng chuyện khác.”
Ba vị lão nhân hai mặt nhìn nhau, nhiệm vụ rèn luyện của một đệ tử Tàng Kiếm Cung lại là đến đối phó với họ, đây thật sự là vô cùng nhục nhã, nhưng rồi lại không dám tức giận, bởi vì đó là Tàng Kiếm Cung, thậm chí còn có chút yên tâm, nếu chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, dựa vào tu vi của ba người họ, còn lo không thể đối phó được sao?
Hoa Thừa Tán thầm lắc đầu, kiến thức của những người trong môn phái đều có được từ những câu chuyện được truyền miệng từ người này sang người khác, không thể nào quy hoạch rõ ràng tỉ mỉ như Ưng Lang Vệ được.