Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 388 - Chương 388: Phòng Cao Cấp

Chương 388: Phòng Cao Cấp - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 388: Phòng Cao Cấp


Hoa Thừa Lộ ôm gối ngồi trước điện, cho dù ai muốn đi lên bắt chuyện với nàng, nàng đều hung dữ nói:

“Tránh ra!”

Đang chờ đợi nhàm chán thì Hoa Thừa Tán từ trong đại điện đi ra, chưởng môn của ba núi đích thân đưa tiễn.

Lễ ngộ như thế làm cho các đệ tử trên quảng trường đều vô cùng kinh ngạc.

Mắt của các nữ tu sĩ lại càng sáng rực, nếu muốn chọn lựa đạo lữ thì phải chọn người đàn ông giống như thế này.

Nếu như là trước đây, có lẽ Hoa Thừa Tán còn sẽ cười chào hỏi các nàng, lan truyền danh tiếng Hoa công tử phong lưu của hắn. Nhưng lúc này hắn lại không có tâm trạng đó.

Hắn vẫn chưa quá yên tâm, nghiêm túc nói nhỏ:

“Ta ở phố phường dưới chân núi, nếu hắn xuất hiện thì lập tức cử người nói cho ta biết. Đến lúc đó, ba vị tiền bối chắc chắn phải hợp lực với nhau cùng đối đầu kẻ địch, nếu không ba núi sẽ gặp nguy.”

Đây rõ ràng là nói nếu ba người họ lần lượt ra tay thì sẽ không thắng nổi một đệ tử của Tàng Kiếm Cung. Nếu như bình thường, Kim Kê lão nhân nghe được câu này chắc chắn sẽ chửi ầm lên, nhưng lúc này lại có vẻ rất thận trọng, gật đầu liên tục, nghe Hoa Thừa Tán phân tích xong, trong lòng họ đã không còn dám khinh thường chút nào.

Nếu so sánh với thể diện thì cơ nghiệp của ba núi càng quan trọng hơn. Tuy rằng Tàng Kiếm Cung rất mạnh, nhưng ai cũng hiểu được đạo lý thà làm đầu gà không làm đuôi phượng.

“Rốt cuộc thì...Tàng Kiếm Cung...muốn...muốn cái gì?”

Không biết đã bao nhiêu nằm rồi Cô Phần lão nhân không nói nhiều như thế, nói một câu mà lắp ba lắp bắp.

Mà đây cũng là vấn đề Thanh Đằng lão nhân và Kim Kê lão nhân muốn hỏi nhất, rốt cuộc họ có thứ gì có thể làm cho một môn phái lớn cách xa vạn dặm để ý đến.

Hoa Thừa Tán chần chừ một lúc:

“Ta cũng không biết được hắn muốn thứ gì, nhưng cho dù hắn có đưa ra yêu cầu gì thì ba vị cũng nhất quyết không được đồng ý, nếu không thiên hạ sẽ nguy!”

Ba lão nhân lại hai mặt nhìn nhau. Tuy rằng mấy người họ mỗi người đều xưng bá một vùng, nhưng vẫn biết rõ bản thân có mấy cân mấy lượng, cho dù cả ba ngọn núi hợp lực cũng không ảnh hưởng được đến thiên hạ chút nào, câu nói này cũng có hơi quá lên rồi, lại muốn hỏi thăm thêm vài câu.

Hoa Thừa Tán lại chắp tay đi xuống cầu thang, dẫn theo Hoa Thừa Lộ bay vυ"t đi mất, lướt qua cánh rừng cây, cũng lướt qua khu vực trên không của đệ tử ngoại môn.

Hoa Thừa Lộ vội vàng hỏi:

“Tử Kiếm đâu? Tử Kiếm đâu?”

Hoa Thừa Tán nói:

“Đừng vội, chờ ta làm xong mọi việc sẽ dẫn các ngươi quay về Thanh Hà phủ.”

Hắn cũng không vội vã đòi người với Thanh Đằng lão nhân, chỉ đến khi hắn cảm thấy chắc ăn thì hắn mới có thể mở lời, mà khi hắn đã mở lời thì đối phương chắc chắn sẽ không thể từ chối.

Đương nhiên, tốt nhất là không cần phải nói cũng có thể làm được. Nếu chuyện này có thể thành công, hơn phân nửa là Thanh Đằng lão nhân sẽ cảm ơn hắn đã nhắc nhở, không cần hắn phải nói gì cũng sẽ tự động đưa Dư Tử Kiếm xuống núi, lúc này cũng không cần phải sốt ruột.

Hoa Thừa Lộ nói:

“Nhưng mà sắp đến đại điển hái thuốc rồi, Tử Kiếm phải đi theo họ xuống lòng đất, không biết sẽ nguy hiểm như thế nào.”

Hoa Thừa Tán:

“Ngươi không thấy đã có người đồng ý chăm sóc nàng ta rồi sao? Sẽ không có nguy hiểm gì, ngược lại còn là chuyện tốt.”

“Nhưng mà!”
“Không có nhưng nhị gì cả, nếu như có nguy hiểm thì đã không có rất nhiều Luyện Khí sĩ đâm đầu chui xuống lòng đất rồi, chỉ cần không đi vào quá sâu thì sẽ không có vấn đề gì, đến núi Thanh Đằng lâu như thế, nếu không kiếm chút lợi ích thì làm sao có thể đi được chứ?”

Hoa Thừa Tán không biết nhớ đến cái gì, lầm bầm nói:

“Nếu như thật sự có nguy hiểm thì ta lại càng lo lắng cho mấy con yêu quái kia hơn.”

“Cái gì?”

Hoa Thừa Lộ khó hiểu hỏi.

“Không có gì?”

Đã không còn rừng cây, gió tuyết ập thẳng vào mặt.

...

Dưới chân núi Thanh Đằng, trong phố phường, đây là lúc nhộn nhịp nhất, đại điển hái thuốc sắp đến, gần một nghìn Luyện Khí sĩ tụ tập đến đây, ai mà không nước đến chân mới nhảy, đây đúng là thời điểm mua bán tấp nập nhất.

Nhưng lúc này, ở cửa bắc phố phường, tiếng ồn ào lại im bặt, trên đường phố đông đúc lại phân tách ra một con đường rộng lớn, để mặc cho một đám Luyện Khí sĩ đi qua.
Người cầm đầu chính là Ngô Cấn, hắn mặc áo đỏ, rực rõ lóa mắt, các vị thống lĩnh ở phía sau, đồ đen tung bay theo gió, uy nghiêm túc sát.

“Sao Ưng Lang Vệ lại đến nơi này?”

“Không lẽ cũng muốn tham dự đại điển hái thuốc sao?”

“Không thể nào, từ trước đến nay chưa bao giờ có việc này.”

Mặt Ngô Cấn đen thui như trời sắp mưa, bước nhanh vào một khách sạn, các thống lĩnh ở phía sau cũng nối đuôi nhau đi vào, sắc mặt cũng rất tệ.

Ông chủ khách sạn đã cúi người bước lên tiếp đón:

“Ngô gia, cuối cùng ngài cũng về rồi! Mau mời vào trong, ta vẫn còn giữ lại phòng cao cấp nhất cho ngài!”

Bình Luận (0)
Comment