Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 389 - Chương 389: Nhiệm Vụ Mới

Chương 389: Nhiệm Vụ Mới - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 389: Nhiệm Vụ Mới


Ngô Cấn nói:

“Đóng cửa!”

Ông chủ nói:

“Ta còn phải làm ăn nữa!”

“Đóng cửa!”

Giọng Ngô Cấn càng trầm thấp hơn.

Ông chủ vội vàng chạy đi đóng cửa, Ngô Cấn chửi ầm lên:

“Một lũ vô dụng, đến cả một người bị thương cũng bắt không được, một lũ chỉ biết ăn chứ không biết làm, các ngươi bảo ta quay về báo cáo kết quả công việc như thế nào đây?”

Trên lầu có một cánh cửa từ từ kéo ra một khẽ hở, nhìn thấy bên dưới là một đám Ưng Lang Vệ, lập tức đóng chặt cửa phòng lại.

Phương Ân Thượng nói:

“Sư huynh, địa hình dưới lòng đất quá phức tạp, ngang dọc đan xen, các huynh đệ tìm không được cũng không còn cách nào.”

Các thống lĩnh khác đều gật đầu đồng ý, hầm ngầm của Khâu Duệ Liễu cũng không phải chỉ đào ra một con đường ngầm ngắn ngủn, mà là thông thẳng đến hang động bên dưới lòng đất, họ truy đuổi dọc theo dấu vết để lại, cuối cùng mất đi manh mối ở một mạch nước ngầm, tìm lại một lần nữa thì lại bị dẫn đến hang ổ của một con yêu quái, phải mất rất nhiều sức mới có thể bỏ trốn, ai cũng mặt xám mày tro.

Tuy rằng họ quản lý khu vực khác nhau, nhưng mỗi một bảng đen ở nơi đó đều có không ít tội phạm trốn xuống dưới lòng đất, không thể nào đuổi bắt được.

Ngô Cấn đang có một đống lửa giận không có chỗ phát tiết, quát to với Phương Ân Thượng:

“Không lẽ ở bách gia kinh viện, ngươi chưa từng học thuật truy tung sao? Có không hả? Hả?!”

Phương Ân Thượng cúi đầu nói:

“Có.”

“Có thì tại sao không tìm được? Hả?!”

Phương Ân Thượng nói nhỏ:

“Không phải sư huynh cũng học rồi sao?”

Các thống lĩnh đều mím môi, nhưng không có ai dám cười ra tiếng.

Mặt Ngô Cấn lập tức như muốn bùng nổ gϊếŧ người, Tiền Dung Chỉ vội vàng kéo Phương Ân Thượng sang một bên, khuyên:

“Đại nhân đừng tức giận, dù sao cuối cùng cũng đã phá hủy chi nhánh Cầu Chân Xã của tà giáo Bạch Liên, Khâu Duệ Liễu bị thua một vố, chắc chắn dạo gần đây sẽ không dám thò đầu ra ngoài nữa, cho dù là Cố thống lĩnh cũng không thể nào tìm được Thánh Mẫu Bạch Liên.”

Người đẹp dịu dàng khuyên bảo, lại còn so sánh hắn với Cố Nhạn Ảnh, Ngô Cấn cũng nguôi giận đi nhiều, trừng mắt nhìn Phương Ân Thượng, đang định nói gì đó, trên lầu lại vang lên giọng nói lười biếng.

“Nè, lén bàn tán về cấp trên là không tốt.”

Ngô Cấn đột nhiên quay đầu:

“Ai? Dám nghe lén chúng ta nói chuyện, đúng là gan chó...Hoa thống lĩnh!”

Hoa Thừa Tán dựa vào lan can lầu hai, cười nói:

“Ngô đại nhân, dạo này gan to hơn nhỉ! Ai là gan chó?”

Ngô Cấn mặt mày đau khổ:

“Là ta gan chó được chưa, sao ngươi lại đến đây?”

Hoa Thừa Tán:

“Cũng chỉ là để sổng một tên phạm nhân mà thôi, không đáng làm thế. Tuy lưới pháp luật thưa nhưng khó lọt, còn sợ sau này không có cơ hội bắt lại sao? Giống như lời Dung chỉ nói, không phải đến cả ông chủ Cố cũng không gϊếŧ được Thánh Mẫu Bạch Liên sao.”

Hắn đảo mắt, đưa mắt nhìn Tiền Dung Chỉ.

“Ta chỉ là thuận miệng nói bậy, xin thống lĩnh tha tội, không ngờ thống lĩnh vẫn còn nhớ rõ tên của ta.”

Tiền Dung Chỉ ngoan ngoãn hành lễ, không hề có ý muốn kɧıêυ ҡɧíɧ, tuy rằng chỉ mới gặp một lần, nhưng vị Hoa thống lĩnh này đã để lại trong nàng một ấn tượng rất sâu sắc, đã kết luận rằng rất khó lợi dụng.

Nàng tự cảm thấy với sắc đẹp mị thuật của nàng còn xa mới có thể là đối thủ của môn chủ Vân Vũ Môn. Dù là môn chủ Vân Vũ môn thì hình như cũng chưa thế khống chế hoàn toàn người này, hơn nữa đã đến bước này, chủ động dâng lên tận miệng ngược lại sẽ chỉ làm người khác coi khinh.

Hoa Thừa Tán cười nói:

“Chỉ cần là tên của người đẹp thì ta đều nhớ rõ, đúng rồi, đã tìm được cái tên Lý Thanh Sơn gia nhập Ưng Lang Vệ cùng ngươi chưa?”
Tiền Dung Chỉ nói:

“Bẩm báo thống lĩnh, tuy rằng ta và Lý Thanh Sơn tiến vào Ưng Lang Vệ cùng lúc, nhưng cũng không quen biết, đã rất lâu rồi không có tin tức, chỉ sợ hắn đã sớm chết dưới lòng đất.”

“Vậy sao? Ta lại cảm thấy nói không chừng còn có thể gặp lại hắn.”

Hoa Thừa Tán vung tay áo, tùy tay quăng một quyển tranh cuộn xuống, mở ra giữa không trung, bên trong vẽ hình ảnh của một người đàn ông mặc áo xanh.

Họa sĩ có kỹ thuật rất tốt, chỉ thấy người đàn ông này còn rất trẻ, nhìn cũng chỉ hơn hai mươi, nhưng trông lại trống vắng, cơ thể gầy ốm trơ xương khoác lên bộ áo xanh to rộng, thậm chí còn có chút cảm giác thân hình mảnh dẻ.

“Đây là nhiệm vụ mới của các ngươi, nhớ cho kỹ người này, chỉ cần hắn xuất hiện xung quanh núi Thanh Đằng thì lập tức báo cáo cho ta biết. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được đánh nhau với hắn!”
Lấy Ngô Cấn cầm đầu, các Ưng Lang Vệ lớn tiếng nhận lệnh:

“Vâng!”

...

Keng~

Dư Tử Kiếm bồi hồi một mình trong sân, đột nhiên, trường kiếm đeo bên hông lại ngâm khẽ, nàng kinh ngạc dùng chân, rút trường kiếm ra, mũi kiếm trong suốt phản chiếu ra gương mặt đầy khó hiểu của nàng.

Nàng xem tới xem lui thanh kiếm, lại không rõ vì sao, cuối cùng chỉ có thể bỏ kiếm vào vỏ lại.

Keng~

Nàng hoảng sợ, lui ra sau, lại rút kiếm ra nhìn xem.

Ánh nắng nhỏ vụn dừng lại trên kiếm phong, phản chiếu ra ánh sáng chói mặt, nhưng lại trầm tĩnh như nước, không phát ra tiếng động nào.

Bình Luận (0)
Comment