Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 390 - Chương 390: Thanh Khư

Chương 390: Thanh Khư - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 390: Thanh Khư


Trường kiếm được đặt nằm ngang trên bàn đá cẩm thạch trong tiểu viện, mặt trời dần lặn về phía tây, những tia nắng cuối cùng nhuộm những đám mây phía chân trời thành một biển mây lửa, phản chiếu lên thanh kiếm hẹp dài, trường kiếm bình thường kia như được dát lên một lớp ánh sáng huy hoàng.

Dư Tử Kiếm híp mắt, ngồi xổm bên cạnh bàn đá, mắt nhìn chằm chằm thanh kiếm.

Trường kiếm vẫn im lặng, không nhúc nhích.

Keng…

Dư Tử Kiếm đứng bật dậy, âm thanh kia rõ ràng như vang lên ở bên tai, nhưng cũng giống như nó đến từ đáy lòng. Nàng bước đến mở cửa ra, đi vào con đường nhỏ, cỏ hai bên đường um tùm xanh mướt.

Nàng mơ mơ màng màng, cứ như bản thân đang chìm trong giấc mộng, không thể làm chủ được thân thể, giống như trong tim có thứ gì đó đang gọi nàng.

Con đường nhỏ quanh co rẽ vài lần mới trở nên thoáng đãng, mà thứ xuất hiện trước mắt lại là một bức tường đổ nát, hình như nơi này là tàn tích của một tòa thành cổ.

Trụ đá chống đỡ đại điện đổ rạp nằm ngang trước bãi cỏ hoang, cả tòa đại điện đã sụp đổ từ lâu, pho tượng bằng đá bị mưa gió và năm tháng ăn mòn đã không còn thấy rõ hình dáng ban đầu, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ huy hoàng lúc xưa.

Ở Thanh Đằng sơn còn có một nơi như vậy à?

Trong lòng Dư Tử Kiếm chợt nảy ra thắc mắc như vậy, nhưng giây tiếp theo nàng lại quên mất.

Hoàng hôn trải dài phủ một lớp màu đỏ rực lên đống phế tích, cho dù người cộc cằn tục khí như thế nào, đến nơi này cũng nhịn không được mà thổn thức than thở.

Dạo bước giữa đống đổ nát sắp bị cỏ xanh bao phủ, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một loại tình cảm giống như được trở về cố hương, nàng như một công chúa tha hương quay trở lại cố quốc.

Đi qua hành lang đá trắng bị dây leo quấn quanh, nàng đột nhiên dừng bước.

Một hồ nước nhỏ nằm ẩn mình giữa những hàng cây xanh bao quanh, những tia nắng ở chân trời phía tây phản chiếu trên mặt hồ nhuộm thành một màu sắc rực rỡ.

Một người mặc áo xanh ngồi xếp bằng trên tảng đá tròn bên cạnh hồ, không hiểu sao mà nàng lại nhìn thấy vẻ tang thương của một lão nhân đã trải qua quá nhiều thăng trầm, hiểu tất cả thế sự trên đời từ khuôn mặt gầy yếu và râu ria xồm xoàm của người trẻ tuổi kia. Giống như một vị quân vương cô độc ngồi trên ngai vàng đã sớm sụp đổ của mình, hồi tưởng lại những vinh quang của ngày xưa, lại cảm thương cho sự suy tàn của triều đại này.

Hắn đang câu cá, nhưng không dùng cần câu, mà là một thanh trường kiếm. Hai tay hắn nắm chuôi kiếm, một sợi tóc đen từ đỉnh vỏ kiếm buông thõng xuống, rơi xuống hồ nước yên tĩnh như mặt gương.

Dư Tử Kiếm không nhìn cảnh này, cũng không nhìn người kia, mắt nàng đang nhìn chăm chú thanh kiếm này, cứ như vô cùng si mê mà không hề có lý do. Trong lòng nàng cũng tự khẳng định: Tiếng ngâm nga uyển chuyển vừa rồi mình nghe thấy đúng là đến từ thanh kiếm này.

“Ngươi từng nhìn thấy thanh kiếm này sao?”

Người mặc áo xanh kia quay mặt lại nhìn nàng, hơi kinh ngạc hỏi.

Dư Tử Kiếm giống như đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nàng ngước mắt nhìn trái ngó phải như muốn hỏi tại sao mình lại ở chỗ này. Nàng hoảng hốt một lát, rồi nói:

“Ta chưa từng nhìn thấy, ngươi không phải là đệ tử của Thanh Đằng sơn đúng không?”

Nếu nhìn kỹ, dù trang phục mặc trên người hắn cũng là màu xanh, nhưng rất khác với những đệ tử Thanh Đằng sơn, lại có vẻ cũ kỹ, giống như thanh kiếm trong tay hắn vậy.
Người mặc áo xanh nói:

“Không phải, ngươi có phải không?”

Dư Tử Kiếm nói:

“Ta cũng không phải. Ngươi là khách được mời lên núi sao, trên núi không được phép câu cá đâu!”

“Ngươi không phải là đệ tử Thanh Đằng sơn, vậy cần gì phải quản ta?”

“Ta...Thôi quên đi. Ngươi tiếp tục câu đi, ta phải trở về rồi, không làm phiền ngươi câu cá nữa.”

Cô nam quả nữ ở chung trong một nơi hẻo lánh như thế này thật sự không thích hợp cho lắm, nhưng ánh mắt nàng lại không rời thanh kiếm kia, trong lòng cảm thấy nó rất quen thuộc, giống như lúc trước gặp Ngưu đại hiệp vậy.

Người áo xanh nói:

“Muốn xem à?”

“Được không?”

Dư Tử Kiếm còn chưa nói xong, thanh kiếm đã rơi vào trong tay nàng. Nó nặng trịch, sợi tóc đen kia cũng tự động thu vào trong vỏ kiếm.

Vỏ kiếm có màu xanh đậm, có lẽ đây là màu sắc của chính bản thân nó, hoặc có thể là dấu vết của năm tháng lắng đọng, chất liệu giống như ngọc lại giống như gỗ, mặt trên điêu khắc một đồ án tinh xảo, nhìn thoáng qua hình như là một phần của một tòa thành, nhưng nó đã hư hại không được trọn vẹn.
“Thanh kiếm này tên gì?”

“Thanh Khư.”

Keng…

Dư Tử Kiếm cầm chặt chuôi kiếm, trở tay rút kiếm ra, tiếng ngâm trong trẻo quen thuộc kia quả nhiên lại vang lên bên tai, thật lâu không dứt. Không có một tia linh quang lộ ra, nhưng kiếm quang như chứa tất cả trường hồng thu thủy ở trong đó.

“Kiếm tốt!”

Vẻ mặt của người áo xanh còn kinh ngạc hơn lúc vừa nhìn thấy Dư Tử Kiếm, thậm chí là chấn động.

“Xem xong rồi, ta phải đi đây.”

Dư Tử Kiếm tra kiếm vào vỏ, lưu luyến không rời ném trả lại cho người áo xanh.

Bình Luận (0)
Comment