Chương 391: Đệ Tử Ba Núi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 391: Đệ Tử Ba Núi
Người áo xanh đứng dậy:
“Ngươi có thể ở chỗ này chờ ta không?”
Lúc này, những tia sáng le lói cuối cùng nơi chân trời đã bắt đầu tắt.
“Không được rồi, ta còn có việc.”
Dư Tử Kiếm tiêu sái rời đi, trong lòng thầm nghĩ ngươi là ai mà muốn ta phải chờ ngươi, đúng là một kẻ quái dị!
“Ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Dư Tử Kiếm.”
Dư Tử Kiếm cũng không quay đầu lại mà nói.
“Ta...Tên ta là Phó Thanh Khâm.”
Dư Tử Kiếm đã rời khỏi khu phế tích, đi thẳng vào rừng rậm, biến mất không thấy. Lời nói của Phó Thanh Khương nhỏ dần, giống như đang lẩm bẩm với chính mình.
Người có thể tùy ý tiến vào ảo cảnh của kiếm Thanh Khư, lại có thể rút kiếm Thanh Khư ra, Thiên Cơ trưởng lão nói không sai...
Ngôi sao đầu tiên lóe sáng phía chân trời, ánh mắt của hắn cũng sáng ngời như sao.
Ảo cảnh bốn phía bỗng nhiên vặn vẹo một hồi rồi biến mất, chỉ còn lại hồ nước tĩnh lặng phản chiếu bóng cây màu đen bao quanh.
Ánh mắt Phó Thanh Khâm lướt qua rừng cây trùng trùng điệp điệp, nhìn về phía đại điện trên đỉnh núi.
Bên trong đại điện tối đen mù mịt chỉ có một ngọn đèn cô độc cháy le lói, ba vị lão nhân của ba ngọn núi ngồi vây quanh ngọn đèn đơn độc ấy. Họ vẫn nhớ kỹ lời nhắc nhở của Hoa Thừa Tán, không dám tách ra, để tránh việc bị người khác đột phá.
Lúc này, ở bên ngoài đại điện, đệ tử các môn phái vẫn đang chờ đợi, không phải vì để giúp một tay, mà là một khi nghe được động tĩnh sẽ lập tức báo cáo lại với Hoa Thừa Tán.
Một tia ánh sáng xanh lóe lên, ba lão nhân đột nhiên phát hiện ra khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Lúc này họ đang ngồi trong một đống đổ nát, trên đỉnh đầu là bầu trời đêm vô tận, sao sáng đầy trời.
“Từ lúc nào…!”
Kim Kê lão nhân hoảng sợ.
“Làm phiền ba vị chờ ở đây, giảm cho ta không ít phiền phức.”
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, ba lão nhân cùng quay người lại. Chỉ thấy một người áo xanh từ trên bậc thềm cao bước xuống, trẻ tuổi nhưng già nua, cô độc mà cao quý.
Thanh Đằng lão nhân nói:
“Ngươi...Ngươi chính là…”
“Điều nên nói, vị Hoa thống lĩnh kia đã nói cho các ngươi biết rồi!”
Phó Thanh Khâm bình tĩnh nói, giống như ngay cả giải thích cũng khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.
Cuộc chiến tam giác này kéo dài suốt ba ngày, tuy ba người họ đối đầu nhau nhiều năm nhưng lúc cần phối hợp vẫn không chê vào đâu được.
“Ta không đến đây vì cơ nghiệp của ba ngọn núi này, nhiệm vụ của ta cũng không phải tới đây đánh thắng các vị.”
Ba lão nhân nghe vậy cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Chẳng qua, vẫn như trước, thắng chư vị mới dễ làm việc. Yên tâm, ta sẽ không tổn thương đến các ngươi.”
Ba lão nhân còn chưa kịp tức giận vì câu nói kia, chỉ thấy kiếm quang lóe lên hóa thành vạn sợi tơ xanh tản ra xung quanh, bay thẳng đến vị trí họ đang đứng.
Một lát sau, cả ba vị lão nhân đi ra khỏi đại điện, mà cửa điện phía sau lưng họ lại đóng chặt.
“Sư phụ, có cần canh giữ tiếp không?”
“Không cần, lui xuống đi.”
Thanh Đằng lão nhân mệt mỏi nói.
Ba người trao đổi ánh mắt, dường như vẫn chưa hết sợ hãi, nhưng họ cũng đã hiểu ra. Khó trách Hoa Thừa Tán muốn tự mình tới thông báo, hóa ra nhiệm vụ của người nọ là…
Tàng Kiếm cung thật sự quyết tuyệt như trong truyền thuyết. Nhưng nếu việc này thật sự thành công, thiên hạ chắc chắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm, việc này cũng không phải chỉ nói chơi.
Thanh Đằng lão nhân nói:
“Mời hai vị trở về nghỉ ngơi, hãy chuẩn bị sẵn sàng! Đại điển hái thuốc sắp bắt đầu rồi.”
Hố trời sâu như một đôi mắt khổng lồ trống rỗng nhìn thẳng về phía chân trời.
Gần một ngàn cặp mắt khác đang phấn khích, khao khát và sợ hãi nhìn chằm chằm con mắt khổng lồ này.
Gió lạnh gào thét xung quanh cũng không nén được tiếng người bàn tán nào nhiệt, tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi.
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh lại, ba lão nhân đi tới bên cạnh hố trời dưới sự vây quanh của mọi người.
Thanh Đằng lão nhân dẫn đầu xuất thủ, mở trận pháp ra. Mọi người chỉ thấy loáng thoáng một vầng ánh sáng dần lan ra.
Trong tay Kim Kê lão nhân phát ra một tia sáng vàng rực rỡ, tuyết đọng trong hố trời nhanh chóng tan rã để lộ hơn mười cửa động đen kịt phía dưới, những cửa động này chính là cửa vào đại điện hái thuốc, thông tới các nơi hái thuốc khác nhau dưới lòng đất.
Tất cả mọi người nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, nhưng tiếng hít thở đó đã bị tiếng gió rít gào lấn át.
Thanh Đằng lão nhân hắng giọng:
"Chư vị đạo hữu đang có mặt ở đây đều đến tham dự đại diện hái thuốc của ba núi, lão phu và hai vị đạo hữu Kim Kê và Cô Phần đều rất vinh hạnh…”
Ngô Cấn dẫn đầu mười mấy Ưng Lang vệ đi xuyên qua đám tán tu, không ngừng đánh giá người bên cạnh, để tránh việc có người thừa cơ hội trà trộn vào đại điển.
Còn đệ tử ba núi chia làm ba nhóm đứng ở phía sau chưởng môn của mình, sau đó lại tự do tổ hợp thành các tổ đội nhỏ.