Chương 392: Bóng Đen - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 392: Bóng Đen
Thành công trong đại điển hái thuốc lần trước khiến cho gần như toàn bộ đệ tử ba núi xuất động, không thể để hơn trăm luyện khí sĩ đi cùng nhau được, bởi dưới lòng đất có rất nhiều ngã rẽ, nên đương nhiên họ phải tách ra.
Dư Tử Kiếm đứng trong đám đông nghiêng đầu dò xét, bỗng nhiên có người vỗ nhẹ vai nàng, nàng vội vàng quay đầu lại, kinh ngạc nói:
“Thừa Lộ, sao ngươi lại tới đây?”
Hoa Thừa Lộ vội che miệng Dư Tử Kiếm lại:
“Xuỵt! Đừng lớn tiếng như vậy, coi chừng ca ca ta nghe được. Ta không yên tâm về ngươi, nên muốn đi cùng ngươi xuống đó xem một chút.”
Mục Chí Thông ở đâu đột nhiên xuất hiện lớn tiếng nói:
“Hoa tiểu thư, ngươi không phải đệ tử của Thanh Đằng sơn chúng ta, đừng đứng chung một chỗ với chúng ta. Nếu như ngươi muốn tham gia đại điển thì có thể đến đứng trong đội ngũ tán tu ở bên kia!”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, Hoa Thừa Lộ tức giận chỉ vào Mục Chí Thông:
“Ngươi…”
Bỗng nhiên cảm thấy cổ áo bị kéo chặt, quay đầu lại thấy là Hoa Thừa Tán đang nắm cổ áo mình, hắn răn dạy nói:
“Không được nghịch ngợm!”
Sau đó, hắn lôi kéo Hoa Thừa Lộ rời đi, lại gật đầu với Dư Tử Kiếm rồi nói:
“Chúc ngươi may mắn.”
Hoa Thừa Lộ la lớn:
“Tử kiếm, ngươi phải cẩn thận đấy!”
Mục Chí Thông dịu dàng nói:
“Yên tâm đi, Tử Kiếm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.”
Dư Tử Kiếm đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nàng thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở trong đám người, chính là người áo xanh câu cá bên cạnh hồ nước từng gặp lúc trước. Lúc này hắn đã thay y phục của đệ tử Thanh Đằng sơn, trên người tản ra khí tức của luyện khí cấp bốn.
Một người đứng yên ở nơi đó, không nói chuyện với bất kỳ kẻ nào xung quanh. Không biết tại sao, hình như những người ở xung quanh cũng không chú ý tới hắn. Hắn cảm giác được ánh mắt của Dư Tử Kiếm thì quay đầu lại mỉm cười với nàng.
Dư Tử Kiếm kỳ quái hỏi:
“Mục sư huynh, Thanh Đằng sơn có đệ tử mới từ lúc nào vậy?”
“Đệ tử mới nào?”
Mục Chí Thông nhìn theo tầm mắt của Dư Tử Kiếm, trước mắt chỉ có một đám người mặc y phục màu xanh, mà bóng dáng của Phó Thanh Khâm đã biến mất không thấy đâu nữa.
Dư Tử Kiếm sờ đầu:
“Thật kỳ lạ!”
Đúng lúc này, bài phát biểu của Thanh Đằng lão nhân kết thúc, ba lão nhân trao đổi ánh mắt, sau đó gật đầu. Từ đầu đến cuối họ đều không hề liếc mắt nhìn Phó Thanh Khâm, càng không để lộ ra vẻ khác thường.
Hoa Thừa Tán vẫn đứng ở trong đám người, quan sát sắc mặt và biểu cảm của ba người họ từ xa, lúc này hắn mới thở phào một hơi.
Ba lão nhân cùng nói:
“Đại điển hái thuốc của ba núi chính thức bắt đầu!”
…
Từng con yêu ma hung mãnh từ bốn phương tám hướng tụ tập lại một nơi sâu nhất trong lòng đất.
Ánh sáng lung linh của rêu phong bám trên nền chiếu sáng cả hang động rộng lớn, nhưng cái còn sáng rực hơn chính là vài chục đôi mắt. Con ngươi của chúng híp lại thành một đường, có vẻ vẫn chưa thích ứng được với môi trường sáng sủa như vậy.
Từng ánh mắt hoặc hung ác, hoặc lạnh lẽo, hoặc kiêu ngạo va chạm nhau tạo ra tia lửa trong không khí.
Tiếng thở phì phò ngập mùi tanh tưởi, phập phồng nhấp nhô như núi lửa sắp phun trào, khi thì phát ra tiếng gầm gừ tựa sấm sét đánh ngang chân trời, lúc lại quanh quẩn không dứt trong hang động.
Yêu khí ngưng tụ trong bóng đêm không ngừng dây dưa và trao đổi tin tức, nhưng giữa chúng lại luôn duy trì khoảng cách cảnh giác lẫn nhau.
Những bóng đen khổng lồ dưới ánh sáng mờ nhạt trong hang động không ngừng đung đưa, vặn vẹo.
Trước kia, chúng chưa từng qua lại với nhau, vậy mà ngày hôm nay lại phải đồng ý đến đây vì lời triệu tập từ một cá nhân.
Đột nhiên, ánh mắt của chúng cùng đổ dồn về một hướng.
Ầm…ầm...ầm!
Tiếng bước chân nặng nề làm rung chuyển cả mặt đất, dù đối phương còn ở rất xa, nhưng một luồng yêu khí cuồng bạo xông thẳng vào trong hang động. Đây là phương thức chào hỏi của yêu ma, vô cùng ngạo mạn kɧıêυ ҡɧíɧ, nếu như lúc này là ngày thường, chắc chắn sẽ biến thành một cuộc chiến không hồi kết.
Tất cả yêu ma đều đè ép lại yêu khí của mình, cúi đầu xuống, như thần tử chờ vương giả giáng lâm.
Tất cả chúng đều cảm giác được kẻ kia đã trở nên mạnh hơn rồi, như một thanh yêu đao đang tỏa ra ánh sáng khát máu.
Một bóng đen thật lớn xuất hiện ở cửa động tối đen, cửa hang hơi chếch lên phía trên, rộng mấy trượng nhưng vẫn không thể chứa nổi thân hình của hắn. Chỉ cần hắn ngẩng đầu lên, hai cái sừng trâu sắc nhọn xẹt qua đỉnh trên của cửa động bắn ra một chuỗi tia lửa.
Bóng đen nhảy lên không trung, tuy thân hình cao lớn nhưng không vụng về chút nào, linh hoạt như một con mãnh hổ xuống núi.
Rầm! Rầm!
Bóng đen rơi xuống đất, tóc đỏ thẫm như lửa bay lên, Xích Đồng đao lướt qua bầy yêu ma khiến chúng càng cúi đầu thấp hơn.
Tiểu An và Mã Lục lần lượt ngồi hai bên vai trái và phải của hắn, Tiểu An hóa thành bộ xương trắng, hai viên Khô Cốt Niệm Châu lơ lửng trên đỉnh đầu.
Mã Lục dựa vào đầu Lý Thanh Sơn ngủ gật, yêu khí cường đại trên người hắn xông thẳng ra bốn phía, khiến yêu khí trên thân tất cả yêu ma xung quanh bị cuốn bay sạch.