Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 393 - Chương 393: Tiến Vào Lòng Đất

Chương 393: Tiến Vào Lòng Đất - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 393: Tiến Vào Lòng Đất


Lý Thanh Sơn vung tay lên, thức ăn như mưa rơi xuống, chất thành một ngọn núi nhỏ giữa hang động. Những món ăn này do bàn tay con người chế biến, dùng nguyên liệu tươi ngon kết hợp với các loại gia vị tạo nên một mùi hương mê người.

Gần như tất cả yêu ma đều chảy nước miếng, chúng đã lớn thế này nhưng chưa từng thấy nhiều thức ăn như vậy.

“Đây là những gì ta đã hứa hẹn, bây giờ hãy ăn đi!”

Giọng nói trầm thấp của Lý Thanh Sơn như tiếng kim loại va chạm vào nhau, thẩm thấu tận lòng người.

Câu nói này như một tia lửa rơi vào đống cỏ khô, bầy yêu ma đồng loạt xông lên. Từng thân hình to lớn hung mãnh nhào vào núi thức ăn, và vồ mồi cũng là bản năng kiếm ăn bẩm sinh của chúng.

Sau vài tiếng gầm gừ thăm dò, chúng tự phân chia theo cấp bậc, yêu ma mạnh nhất được ăn trước.

Hắc Thủy Kỳ Nhông nuốt chửng một đống cá tươi mới, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn vì đã tới đây, nếu không chẳng phải nó đã bỏ qua một bữa tiệc thịnh soạn như vậy rồi sao.

Cự Nham Khuê Xà vặn người nuốt chửng cả một con trâu vào bụng, cái đuôi quất một cái lại nuốt thêm một con dê.

Cách ăn uống của Ếch Băng là quái dị nhất, cái miệng nó há to hết cỡ, phun ra một luồng hàn khí, biến thức ăn thành vụn băng. Sau đó nó dùng sức hút một cái, thân thể lập tức phình lên, tất cả băng vụn đều bị hút vào trong thân thể. Dạ dày nó giống như một cái động không đáy, lấp thế nào cũng không đầy.

Những yêu ma khác bứt rứt không yên, đi qua đi lại xung quanh đợi tới lượt của mình.

Cảnh tượng này giống như một nghi thức từ thời nguyên thủy cổ xưa, chúng giống như nhân loại đứng vây quanh lửa trại nhảy múa, tạo ra nền văn minh đầu tiên của chúng.

Mã Lục ngửi được mùi thức ăn nên hơi mở mắt ra, Lý Thanh Sơn đưa rượu thịt đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Hắn ăn một lúc, sau đó lại mềm nhũn nằm sấp trên vai Lý Thanh Sơn, ngủ thϊếp đi.

Lý Thanh Sơn lắc đầu, vốn dĩ hắn định kéo Mã Lục ra để chống đỡ cục diện trước mắt, lại nói thêm mấy câu để kích động tinh thần đám yêu ma này, nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi.

Hắn cũng không lấy toàn bộ thức ăn ra hết một lần, có đói khát mới có động lực để vồ mồi. Lúc ba đại yêu ma ăn được một nửa thì hắn ra lệnh cho chúng ngừng lại để các yêu ma khác ăn uống.

Nhưng lúc yêu ma đang ăn uống là lúc hung mãnh nhất, sao có thể nghe theo mệnh lệnh của Lý Thanh Sơn, chúng chỉ lo há to miệng nuốt càng nhiều thức ăn hơn.

Lý Thanh Sơn động tay, móng vuốt giữ chặt đầu Cự Nham Khuê Xà, đè nó lên mặt đất. Thân thể Cự Nham Khuê Xà theo bản năng quấn lên, giống như một cái đai lưng thô to vờn mấy vòng quanh hông Lý Thanh Sơn, nhưng nó lại phát hiện ra thân thể kia còn cứng rắn hơn sắt đá. Đỉnh đầu đau đớn khiến cho nó tỉnh táo lại, vậy mà móng vuốt sắc bén kia có thể đâm xuyên qua lớp vảy của nó.

Tay kia của Lý Thanh Sơn bóp chặt cổ Hắc Thủy Kỳ Nhông, tuy Hắc Thủy Kỳ Nhông có thể trượt ra ngoài nhưng đến cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.

Ếch Băng còn muốn nhân cơ hội ăn thêm vài miếng nữa, nhưng thanh Cốt Kiếm đã nhắm thẳng vào nó. Hai đốm lửa trong hốc mắt Tiểu An sáng quắc.

Thanh Cốt Kiếm này được luyện chế từ xương cốt của tên đại sư huynh ở Kê Đô sơn.

Bên trong chương luyện khí của Chu Nhan Bạch Cốt Đạo, tuy có tồn tại một loại kiếm tên là Thí Phật Kiếm, nhưng bây giờ Tiểu An không thể luyện chế ra, nên thanh kiếm này ngoại trừ việc nó rất chắc chắn thì không còn tác dụng nào nữa.

Nhưng đối với một kiếm khách tuyệt thế mà nói, một thanh kiếm chỉ cần đủ rắn chắc là được rồi.

Lúc này Ếch Băng vô cùng khϊếp sợ trước kiếm khí, nó không dám nhúc nhích, có cảm giác chỉ cần động đậy một cái, thứ nó nhận được sẽ là một trận công kích dồn dập như sóng biển.
Ba yêu ma mạnh nhất bị chế ngự, những yêu quái khác không dám nhúc nhích nữa.

Mã Lục mở đôi mắt buồn ngủ ra, hỏi:

“Chúng không nghe lời à?”

Lý Thanh Sơn mỉm cười:

“Cái này phải hỏi chúng rồi!”

Ba yêu ma vội vàng tỏ vẻ thần phục, Lý Thanh Sơn thả chúng ra, không nói gì nữa. Nếu chúng dám giở trò, hắn chỉ cần khẳng định quyền phân chia thức ăn một lần nữa. Người đứng đầu luôn phải liên tục khẳng định cái quyền này trong một nhóm, đánh bại tất cả những kẻ đang có ý đồ kɧıêυ ҡɧíɧ.

Quá trình ăn uống của các yêu ma khác trở nên có trật tự hơn rất nhiều, sau khi tất cả thức ăn được phân chia xong, bầy yêu quái vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, dạ dày đã lâu không được ăn dường như càng thêm đói khát.

“Nhóm tu hành giả nhân loại kia đã bắt đầu tiến vào lòng đất!”
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng lên tiếng, đồng thời dùng yêu khí để truyền tin tức.

Tất cả yêu quái đều cảnh giác ngẩng đầu lên, bản thân chúng cũng hiểu rõ nhân loại nguy hiểm như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment