Chương 394: Chiến Đấu Vì Ngươi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 394: Chiến Đấu Vì Ngươi
“Vì gϊếŧ chết chúng ta, vì muốn cướp yêu đan trong cơ thể chúng ta, vì linh thảo trong hang động của chúng ta, từ hôm nay trở đi, các ngươi phải nghe theo hiệu lệnh của ta, không thể tự mình chiến đấu. Chúng ta phải liên thủ, cùng nghênh đón kẻ địch. Sau đó, ta sẽ dựa theo chiến công của các ngươi để phân chia lại thức ăn!”
“Bây giờ xuất phát, gϊếŧ chết tất cả con người!”
Lý Thanh Sơn giơ tay phải lên, sau đó mạnh mẽ chém xuống.
Tiếng gầm rú điên cuồng làm cả hang động rung chuyển, đá vụn trên đỉnh động rơi xuống, đoàn quân yêu ma bắt đầu xuất phát.
Lý Thanh Sơn đứng ở sau cùng, đợi tất cả yêu quái đi vào hang động. Hắn đè thấp giọng lẩm bẩm nói với chính mình:
“Trận chiến lần này gọi là ‘kẻ thù của nhân loại’.”
Trên mặt hắn nở một nụ cười rất quái dị, giống như nụ cười hung tợn tàn nhẫn, lại giống như nụ cười khổ vô cùng buồn thảm, nhưng cũng giống như đang cười lạnh tự giễu. Sau đó tất cả đều biến thành vẻ trầm mặc kiên định.
Đó là con đường mà hắn đã chọn, hắn không do dự, cũng không hối tiếc.
“Được rồi, ngủ đi!”
Lý Thanh Sơn thả Mã Lục trên đầu vai xuống đất. Lần này sẽ không có tu sĩ Trúc Cơ Cảnh nào tiến vào lòng đất nữa, dựa vào thực lực hiện tại của hắn đã đủ để chém gϊếŧ bất kỳ luyện khí sĩ nào.
“Cẩn thận một chút!”
Mã Lục thở dài một tiếng, sau đó nhúc nhích muốn bò về động phủ của mình, cái mông cong lên một cái, tốc độ lại cực nhanh.
Lý Thanh Sơn thoải mái mỉm cười, hơi khom người đặt tay trước ngực:
“Chiến đấu vì ngươi!”
Sau đó hắn gật đầu với Tiểu An:
“Cũng chiến đấu vì ngươi!”
Cuối cùng hắn đứng dậy, ngang nhiên nói:
“Chiến đấu vì ta!”
Sau đó hắn sải bước biến mất trong hang động sâu hun hút.
Bước chân rơi xuống đất không một tiếng động mà rất ổn định, nhanh chóng di chuyển về phía trước.
Đệ tử ba phái đã chia thành nhiều nhóm nhỏ phân tán dưới lòng đất, đi theo mục tiêu và con đường của mình. Bình thường mỗi tổ đội sẽ do một luyện khí sĩ cấp sáu trở lên dẫn theo mấy luyện khí sĩ cấp thấp khác.
Đội ngũ này do Lưu Phong Nhuệ tự xưng là Lưu quản sự dẫn dắt, nhưng vẻ mặt hắn thâm trầm, mắt điếc tai ngơ làm như không nghe thấy mấy lời nịnh nọt của đám sư đệ bên cạnh.
Mấy ngày nay, hắn ở Thanh Đằng sơn không hề thoải mái. Không ngờ hắn mang về một tiểu nha đầu lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng những chọc cho sư huynh đệ đối xử lạnh nhạt với mình, mà ngay cả Thanh Đằng lão nhân nhìn thấy hắn cũng không vừa mắt.
“Sư huynh, phía trước có một hang ổ của yêu thú, chắc chắn xung quanh đó có Thạch Anh thảo, nếu muốn luyện chế Thạch Cốc đan thì không thể thiếu loại linh thảo này.”
Một đệ tử Thanh Đằng sơn cầm bản đồ Phương Thốn trong tay, vui mừng nói.
Lời này cắt ngang suy nghĩ trong lòng Lưu Phong Nhuệ, hắn không vui nói:
“Thạch Anh thảo thì được xem là linh thảo thượng phẩm gì chứ. Chỗ này rất gần mặt đất, muốn tìm thứ tốt thì phải xuống sâu hơn nữa, thậm chí yêu thú còn chưa ngưng kết ra yêu đan.”
Mấy đệ tử Thanh Đằng dạ dạ vâng vâng, càng đi sâu vào lòng đất, mức độ nguy hiểm càng tăng cao, yêu quái có yêu đan nào dễ đối phó như vậy, dù yêu thú không có yêu đan, nhưng da và xương cốt đều là nguyên liệu tốt để luyện chế linh khí, máu thịt của chúng cũng có công dụng rất lớn.
“Đi, đi xem thế nào!”
Lưu Phong Nhuệ hạ lệnh nói. Chỉ khi hắn dựa vào đại điển hái thuốc lần này để hái thêm một ít linh thảo, mới có thể lấy lại được ấn tượng với sư phụ.
Hang động tối tăm, đưa tay lên không thấy năm ngón, đoàn người nhanh chóng tiến sâu vào trong. Minh Mục phù giúp cho thị lực của họ không bị ảnh hưởng quá nhiều từ hoàn cảnh xung quanh, cộng thêm thân thủ của chính mình, những cột đá mọc lên san sát uốn lượn quanh co cũng không ngăn cản được bước chân của họ.
Bỗng nhiên, một đệ tử Thanh Đằng sơn luyện khí cấp ba nói:
“Sư huynh, chỗ này thật lạnh!”
Hắn vừa nói vừa run rẩy.
Lưu Phong Nhuệ cũng cảm giác được hàn khí ngập tràn bốn phía, nhìn lại mấy sư đệ bên cạnh, sắc mặt họ đều trắng bệch, môi tím xanh. Luyện khí sĩ vốn dĩ có chân khí hộ thể, không sợ nóng lạnh, nhưng lúc này mọi người lại giống như người bình thường, bắt đầu sợ lạnh.
“Chuyện này không bình thường, trên ghi chép có nói trong này không lạnh như vậy!”
“Lần trước ta tới cũng không lạnh thế này, môi trường hang động dưới lòng đất thường xuyên thay đổi, chẳng lẽ có biến hóa gì chăng? Sư huynh, chúng ta có nên đổi chỗ khác không?”
Một luyện khí sĩ lớn tuổi hơn cẩn thận hỏi. Hắn mới ở luyện khí cấp ba, nên cũng phải gọi Lưu Phong Nhuệ một tiếng sư huynh.
Ánh mắt Lưu Phong Nhuệ khẽ đảo, hắn nói:
“Sư phụ đang ở phía trên nhìn chúng ta, còn chưa gặp nguy hiểm gì đã rút lui mà nói mình là đệ tử của Thanh Đằng sơn à. Đi nhanh đi, chạy sẽ không lạnh nữa, Thạch Anh thảo ở ngay phía trước!”