Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 395 - Chương 395: Không Sót Tên Nào

Chương 395: Không Sót Tên Nào - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 395: Không Sót Tên Nào


Họ chạy như điên trong hang động, nhưng thân thể vẫn không bớt lạnh, ngược lại càng vào sâu càng lạnh hơn. Ngay cả Lưu Phong Nhuệ cũng cảm thấy lạnh thấu xương, các sư đệ phía sau càng không chịu nổi, hành động bắt đầu chậm chạp lại.

“Không được, sư huynh, mau rút lui thôi!”

“Ộp…ộp!”

Lưu Phong Nhuệ đang muốn hạ lệnh rút lui thì một tiếng ếch kêu lớn, vang vọng khắp hang động.

“Là yêu thú!”

Tất cả mọi người lập tức phản ứng lại, ngoại trừ yêu thú ra thì còn động vật nào có thể sinh tồn ở chỗ này.

“Gϊếŧ con yêu thú đó rồi chúng ta rời đi!”

Hai mắt Lưu Phong Nhuệ sáng ngời, hắn dẫn theo mấy người đuổi theo phía trước.

Sương mù lạnh ngập tràn trong bóng đêm, trên thân Thạch Anh thảo màu xám ngưng kết thành một tầng băng giá, một con ếch màu xanh lam nhảy lên tảng đá.

“Ộp…ộp!”

Lưu Phong Nhuệ nhìn thấy yêu thú trước mặt thì thất vọng. Sức mạnh của yêu thú thường có liên quan đến hình thể của nó, hình thể càng lớn càng nhiều sức mạnh, và càng có giá trị. Con ếch này nhỏ như vậy, rõ ràng nó mới từ thú hóa thành yêu.

Đột nhiên trong lòng hắn nghĩ đến một chuyện, một con yêu thú cấp thấp sao có thể tản ra hàn khí nặng như vậy chứ?

“Ai ở đó?”

Trong sương mù lạnh lẽo, thấp thoáng xuất hiện mấy bóng người, con ngươi trong mắt Lưu Phong Nhuệ co rụt lại, hắn giơ tay lên lập tức đánh ra một chưởng. Chuyện luyện khí sĩ sát hại lẫn nhau để tranh đoạt yêu thú và linh thảo đã không còn là bí mật gì, ở dưới đất, con người càng nguy hiểm hơn yêu quái.

Mà đáng sợ hơn chính là, hắn không hề cảm giác được khí tức của mấy người này, rõ ràng đối phương cố tình che dấu, muốn đánh lén họ, nên hắn cũng không nương tay trong một chưởng vừa rồi.

Nhưng mấy bóng người kia vẫn không nhúc nhích, mặc kệ chân khí đánh vào người phát ra một tiếng giòn tan. Một chưởng kia khiến sương lạnh tản ra, hiện rõ khuôn mặt của mấy người kia.

Lưu Phong Nhuệ đột nhiên cảm thấy máu trong thân thể cứ như bị đóng băng, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ vì sao mình không cảm giác được khí tức của họ, bởi vì họ đều đã hóa thành một khối băng, người chết đương nhiên sẽ không có khí tức.

Quần áo trên người họ cho thấy những người này đều là đệ tử Kê Đô sơn, trong đó có một người trước ngực thêu hai chữ Kê Linh, là đệ tử nội môn trước kia đã đạt tới luyện khí cấp sáu. Nhưng bây giờ họ đã chết sạch, động tác của thi thể dường như dừng lại ở một khắc trước khi tử vong, có vẻ họ đang múa linh khí, ngưng kết pháp thuật, khuôn mặt đông cứng vẫn còn giữ nguyên nét sợ hãi. Hơn nữa mọi người đều nhìn về một phương hướng, chính là nơi con ếch màu xanh lam kia đang ngồi.

“Đây là yêu...”

Một đệ tử Thanh Đằng sơn hoảng sợ, vung cây linh trượng màu xanh lên, linh quang lóe lên đánh úp về phía Ếch Băng.

Ếch Băng há to miệng, phun ra một luồng hàn khí màu trắng, đệ tử Thanh Đằng sơn kia lập tức đông cứng thành một tảng băng.

Hàn khí tràn qua, mấy sư huynh đệ phía sau hắn cũng lập tức bước theo vết xe đổ của hắn. Hàn khí như ngàn vạn mũi kim thật nhỏ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, xuyên qua chân khí hộ thể của họ.

Răng rắc, trong không khí tràn ngập âm thanh của băng giá, tựa như những nốt nhạc tử vong.

Lưu Phong Nhuệ điên cuồng gầm lên một tiếng, xuất phi kiếm ra, sau đó hắn vĩnh viễn duy trì ở tư thế này. Suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu hắn chính là rốt cuộc thứ mà họ phải đối đầu không phải là yêu thú mà là yêu quái chân chính, thậm chí là cường giả trong số các yêu quái, nhưng làm sao yêu quái lại xuất hiện ở lòng đất nông như thế này?
Giống như việc một luyện khí sĩ cấp mười muốn chém gϊếŧ một đám luyện khí sĩ cấp thấp, chẳng qua chỉ cần một cái nhấc tay mà thôi.

“Ộp…ộp! Mười một tên! Không sót một tên nào.”

Ếch Băng há to miệng ra hít một hơi, những tảng băng hình người vỡ thành băng vụn. Toàn bộ bị nó hút vào trong bụng, chỉ còn lại linh khí và túi bách bảo trên người họ còn nguyên vẹn, không thiếu cái nào.

“Ộp! Thủ lĩnh muốn cái này!”

Ếch Băng thu thập tất cả linh khí và túi bách bảo bỏ vào một hang động cách đó không xa, đây chính là vật chứng dùng để tính công huân. Mà ở trong hang động này, một con yêu thú khổng lồ đầu thỏ đang cố co người lại, không ngừng run rẩy, không biết vì sợ hãi hay rét lạnh, nó vốn là đối tượng mà những luyện khí sĩ này muốn tìm.

“Thanh Đằng đạo hữu, xem ra đệ tử của ngươi cũng không thể chiến thắng yêu ma nơi đó!”
Kim Kê lão nhân lạnh lùng nói.

Tại nơi diễn ra lễ khai mạc đại điển hái thuốc, ba lão nhân cùng ngồi trong một đình trúc, thưởng trà ngắm tuyết, chờ đợi kết quả của đại điển hái thuốc.

Ở trước mặt họ là ảo cảnh được chiếu từ bản đồ Phương Thốn dưới lòng đất. Trong đó có rất nhiều chấm sáng, chia làm ba màu vàng, xanh, xám, biểu hiện cho vị trí của đệ tử ba núi, giống như con rối tìm đường mà đệ tử Mặc gia sử dụng lúc trước.

Bình Luận (0)
Comment