Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 396 - Chương 396: Cát Nhân Thiên Tướng

Chương 396: Cát Nhân Thiên Tướng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 396: Cát Nhân Thiên Tướng


Sau cái chết của đám người Lưu Phong Nhuệ, chấm sáng trên ảo cảnh biểu thị vị trí của họ cũng biến mất theo. Mà trước đó, một đám chấm sáng màu vàng đại biểu cho đệ tử Kê Đô sơn cũng biến mất ở ngay vị trí đó.

Thanh Đằng lão nhân nói:

“Nơi đó nhất định có một yêu ma rất mạnh. Nhưng không nên như vậy mới đúng, vị trí đó ở tầng đất nông…”

Cô Phần lão nhân nói:

“Đi xuống nhìn sẽ biết ngay thôi.”

Cự Nham Khuê Xà di chuyển trong tầng đất trung, cái lưỡi rắn không ngừng thè ra nuốt vào cảm ứng khí tức của nhân loại trong hang động. Đột nhiên nó xuyên qua vách đá, nhìn thấy mấy khuôn mặt sợ hãi của nhân loại, tất cả chúng họ đều vô cùng nhỏ yếu.

Mấy luyện khí sĩ chỉ nhìn thấy một cái bóng xám lướt qua đỉnh đầu, thậm chí còn không thấy rõ chân dung yêu quái kia thì đã bị yêu khí khủng bố làm cho sợ vỡ mật.

Luyện khí sĩ cấp bảy cầm đầu hét lớn:

“Triệu hồi cương thi!”

Họ chính là đệ tử của Phần Khưu sơn.

Các đệ tử của Phần Khưu sơn lập tức múa may tấm phù bằng đồng trong tay, mấy chục cương thi lập tức xuất hiện phân chia ra mặt trước và đằng sau, vây quanh họ. Luyện khí sĩ cấp bảy kia lại triệu ra hai thiết giáp thi có sức mạnh vô địch, thi khí lượn lờ quanh người, mỗi một cương thi ở chỗ này đều mạnh hơn cương thi do Cương Thi đạo nhân luyện chế lúc trước.

Cự Nham Khuê Xà quay trở lại, thân rắn thật dài quấn quanh một vòng, đột nhiên siết chặt mấy chục cương thi và mấy đệ tử Phần Khưu sơn.

Trong hang động thấp bé này, đệ tử Phần Khưu sơn không có đường trốn thoát, chỉ cảm giác được có một luồng sức mạnh cường đại từ bốn phương tám hướng áp tới, nhất thời cả người bị xoắn thành một đám thịt nhão, dính chặt với cương thi do chính họ luyện chế.

Vẻ mặt Cô Phần lão nhân càng lúc càng âm trầm.

Sắc mặt Thanh Đằng lão nhân và Kim Kê lão nhân cũng rất khó coi.

Trên bản đồ Phương Thốn, các chấm sáng liên tục biến mất, từng đội ngũ hái thuốc bỏ mình dưới lòng đất. Trong chốc lát, số lượng luyện khí sĩ tổn thất lần này còn nhiều hơn đại điển hái thuốc vào lần trước.

Nhưng lúc này đại điển hái thuốc chỉ mới bắt đầu, nhóm luyện khí sĩ mới xâm nhập đến tầng nông của lòng đất, vốn không nên gặp phải yêu quái mạnh như vậy mới đúng.

“Ba vị chưởng môn, chuyện gì xảy ra thế này?”

Hoa Thừa Tán vẫn luôn chú ý nơi này, trên mặt hắn đầy vẻ nặng nề đi vào trong đình trúc. Hắn cũng hiểu rõ ý nghĩa của những chấm sáng đó.

Thanh Đằng lão nhân khô khốc nói:

"Không biết, chuyện này không bình thường, đệ tử Thanh Đằng sơn đã tổn thất mười tám người rồi.”



Ông lão Kim Kê nói:

“Kê Đô sơn cũng mất mười một người.”

Ông cụ Cô Phần tiếp lời:

“Chết bảy người rồi!”

Nhưng họ đều biết chuyện này không phải do thực lực của đệ tử Phần Khâu sơn đủ mạnh, mà là họ có thể điều khiển thi thể lên làm bia đỡ đạn.

Chưa tới hai canh giờ, gần ba mươi đệ tử đều chết oan uổng, tuy rằng số lượng đệ tử nội môn thiệt mạng không quá nhiều, nhưng cũng làm cho căn cơ của Tam Sơn bắt đầu lung lay.

Hoa Thừa Tán chau mày, không một ai ngờ được đại điển hái dược lại xảy ra biến cố như vậy, chẳng lẽ là đám yêu ma quỷ quái dưới lòng đất đã chuẩn bị tốt, chờ mai phục những Luyện Khí sĩ đi xuống dưới lòng đất?

Hay là cuối cùng tên yêu tướng của khu vực này không thể nhẫn nhịu việc nhân loại tha hồ lộng hành dưới lòng đất nữa, nên bắt đầu phản kích lại. Nếu thật sự như vậy thì trò chơi tử vong chỉ vừa mới bắt đầu thôi, khả năng cao những tu sĩ tham gia đại điển hái dược lần này sẽ rơi vào hoàn cảnh toàn quân bị diệt.
Hắn không thể tưởng tượng được, cái chết của gần nghìn tu sĩ nhân loại sẽ tạo ra sóng gió thế nào nữa, không khỏi thở dài một tiếng, nhìn lên mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, chiều hướng của thiên hạ này thật sự phải thay đổi rồi!

Ba ông lão đau lỏng rỉ máu, sắc mặt ai nấy cũng đều âm u lạnh lùng, sát ý dâng trào trong mắt, người kia nói không sai, yêu quái đều đáng chết!

“Ca, ý ngươi là gì? Tử Kiếm, nàng ấy làm sao?”

Hoa Thừa Lộ từ xa chạy tới, nôn nóng bắt lấy tay áo Hoa Thừa Tán.

Lại có vài đốm sáng biến mất trong lúc họ nói chuyện, tuy rằng Dư Tử Kiếm không phải đệ tử Thanh Đằng sơn nhưng cũng đeo linh khí cảm ứng, cũng là một trong rất nhiều đốm sáng ở đây, chẳng biết sẽ vụt tắt vào lúc nào.

“Chỉ có thể chúc nàng cát nhân thiên tướng* thôi.”
*người tốt sẽ được trời giúp.

Hoa Thừa Tán vỗ bả vai Hoa Thừa Lộ, đến hiện tại thì hắn cũng là có lòng mà chẳng giúp được, nếu đúng thật là do yêu tướng đang hành động thì khu dưới lòng đất này sẽ trở thành vùng cấm của Luyện Khí sĩ, tuy hắn được xưng là người đứng đầu trong số Luyện Khí sĩ dưới Trúc Cơ, nhưng cũng chỉ là Luyện Khí sĩ mà thôi.

Nếu hiện tại là Hoa Thừa Lộ ở dưới lòng đất, tất nhiên hắn sẽ tiến vào đó không chút do dự, nhưng hắn không thể bất chấp nguy hiểm như vậy vì một nữ hài xa lạ.

Hoa Thừa Lộ cắn môi, cũng hiểu được nỗi lo lắng của Hoa Thừa Tán, vậy nên nàng không thể tùy hứng đòi hỏi gì được.

Bình Luận (0)
Comment