Chương 397: Núi Còn Ở Đó - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 397: Núi Còn Ở Đó
Yêu ma màu đen ngồi một mình trong hang động lớn, nó giơ cánh tay phải lên, ngón trỏ siêu dài, đầu ngón tay là một chiếc vuốt to lớn sắc bén như đao, chiếc vuốt nhè nhẹ chạm vào trán của một thiếu niên.
Thiếu niên cũng một thân một mình, trông khoảng chừng mười lăm hoặc mười sáu tuổi, phía trên môi vừa mới mọc một ít râu mềm mại, nhưng đã là Luyện Khí sĩ tầng thứ ba, cũng được coi như là một tiểu thiên tài, quần áo trên người thiếu niên không phải của đám người Tam Sơn, vậy nên chắc là một tán tu xuất thân từ gia tộc nào đó đến thử vận may.
Đôi con ngươi sợ hãi của hắn chỉ phản chiếu được một vùng tối tăm, yêu khí hung ác mãnh liệt đánh tan ý chí phản kháng của hắn, nhưng yêu quái kia vẫn chưa ra tay ngay, lại tựa như cho thiếu niên một tia hy vọng, hắn cầu xin:
“Không được…van xin ngươi…ta…”
Nhưng không thể bỏ qua mùi máu tanh nồng nặc bốc lên từ phía sau yêu ma, thiếu niên thấy rõ rồi, đó là một đống thi thể Luyện Khí sĩ, thế là môi hắn càng run rẩy sợ hãi hơn, nước mắt đυ.c ngầu tuôn ra giàn giụa.
Chốc lát trước…
Một đám đệ tử Kê Đô sơn chạy tới chỗ này, nhờ có kinh nghiệm của tiền bối nên họ dễ tìm thấy mảnh linh vực do yêu thú chiếm giữ, có linh thảo sinh trưởng hơn tán tu.
Nhưng lần này lại có một con yêu quái thực thụ chiếm giữ nơi đó, lại còn là thủ lĩnh của yêu quái.
Bộ đồ quen thuộc kia khơi gợi lại một chút ký ức thù hận của Lý Thanh Sơn, hơn nữa dường như hắn từng có duyên gặp tên Luyện Khí sĩ tầng thứ bảy – người lãnh đạo của đội ngũ này một lần ở U Tuyền cốc.
“A!”
Tên đệ tử Kê Đô sơn đầu tiên nhìn thấy Lý Thanh Sơn thì gào thét một tiếng đầy sợ hãi, sau đó im bặt luôn.
Vì ngón trỏ của Lý Thanh Sơn đã đâm vào l*иg ngực của hắn tựa như một cây giáo lớn.
Lúc này những đệ tử Kê Đô sơn khác mới phản ứng được, họ gầm rũ rồi đồng loạt ra tay, lấy linh phù, rút linh khí ra, ngưng tụ pháp thuật.
Người phản ứng nhanh nhất chính là tên Luyện Khí tầng thứ bảy – đệ tử nội môn của Kê Đô sơn, nhưng Kê Linh màu vàng mà hắn điều khiển còn chưa kịp bay lượn phá không, một bàn tay khổng lồ đã xuất hiện ở trước mặt hắn, ngón trỏ và ngón cái hơi cong lại, sau đó búng nhẹ một cái, đầu của hắn bị bắn nát tan, não và xương vỡ vụn rơi trên mặt đất.
Mà lúc này, bàn tay vừa mới thò vào trong túi linh phù lấy linh phù, linh khí được rút ra vừa mới lóe lên linh quang, ngưng tụ pháp thuật mới đến giai đoạn điều động chân khí...thậm chí tâm trí họ còn chưa kịp phản ứng lại với những gì xảy ra ở trước mắt thì…
Lý Thanh Sơn tùy tiện vung tay lên, máu tươi đậm đặc trào ra, không một ai sống sót.
Trận chiến bắt đầu chớp nhoáng, rồi lại kết thúc chớp nhoáng.
Đơn giản đến mức bản thân Lý Thanh Sơn cũng hơi bất ngờ, lúc trước không biết hắn phải bỏ ra bao nhiêu tâm tư và sức lực để đối phó với một Trác Trí Bá Luyện Khí tầng thứ sáu.
Tuy hắn không thể được thiên kiếp độ, bước ra bước đầu tiên trong truyền thuyết kia, thế nhưng sau khi tu thành Hổ Ma tầng thứ hai, sức mạnh cường đại toàn thân đã chuyển hóa thành sức chiến đấu khủng bố, có thể áp chế được yêu quái mạnh nhất, không một ai trong đám Luyện Khí sĩ là đối thủ của hắn.
Lý Thanh Sơn cũng không có sở thích hành hạ đối thủ đến chết, vì thế họ đều chết rất sảng khoái không hề đau đớn. Còn nguyên nhân trực tiếp là do hắn hoàn toàn không nhận ra đệ tử Kê Đô sơn, dù cho là tên thủ lĩnh kia thì cũng chỉ có thể sủa vài câu vô nghĩa với hắn mà thôi.
Có điều, nếu là đệ tử Kê Đô sơn thì chính là kẻ thù sống còn, không có gì để nói nhiều, gϊếŧ thì gϊếŧ thôi.
Nhưng vào giờ phút này, thiếu niên đứng ở trước mặt hắn là một người hoàn toàn xa lạ.
“Keng”, tựa như tiếng lưỡi đao chấn động, tia sáng sắc bén lóe lên, thi thể mất đi nửa cái đầu của thiếu niên gục xuống mặt đất.
Vừa nãy khựng lại không phải vì trong lòng còn do dự, chẳng qua là đang tưởng nhớ mà thôi, tưởng nhớ món đồ sắp bị chặt đứt vỏ đi.
Giống như kẻ leo núi muốn leo lêи đỉиɦ thì phải xử lý chiếc balo quá nặng nề của mình, lấy hết mọi thứ ở trong ra rồi ném từng món một xuống vực sâu vạn trượng, nhưng vốn dĩ những thứ đó có thể rất quan trọng, chung quy trong lòng khó tránh khỏi có hơi thổn thức.
Mọi người đều không muốn vứt bỏ bất kỳ thứ gì nhưng vẫn muốn leo lên đến đỉnh, cũng giống việc mọi người không muốn trả bất cứ cái giá nào mà vẫn muốn thành công vậy, nhưng đấy là chuyện không thể nào. Trả giá ở đây cũng không phải chỉ là sự nỗ lực.
Nếu Lý Thanh Sơn sẵn sàng chấp nhận một cuộc sống yên bình, không muốn đi ra khỏi Khánh Dương, thậm chí chuyện xa xôi như ở trên chín tầng mây, vậy thì cuộc sống của hắn cũng có thể thoải mái hơn nhiều. Nhưng hắn không làm được, vì núi ở đó*.
*câu nói nổi tiếng của nhà leo núi người Anh George Mallory. Có thể hiểu câu nói này muốn truyền tải rằng: chúng ta yêu thử thách, chúng ta không thể cưỡng lại thử thách, đến mức chỉ cần thử thách tồn tại là chắc chắn sẽ có người muốn chinh phục nó.