Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 398 - Chương 398: Tranh Giành

Chương 398: Tranh Giành - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 398: Tranh Giành


Đầu ngón tay Lý Thanh Sơn cắm vào thi thể rồi ném nó ra đằng sau, thi thể kia rơi vào trên đống thi thể nho nhỏ, hắn nói:

“Không được ăn.”

Những thứ này để phải để lại cho Tiểu An, trong hang động có một con yêu thú cũng sợ hãi co rúm người, dù cho bị huyết nhục hấp dẫn nhưng cũng không dám nhúc nhích xíu nào.

Tuy Lý Thanh Sơn chưa từng học binh pháp gì, nhưng ở thời đại bùng nổ thông tin ở kiếp trước, hắn cũng không xa lạ gì mấy kiến thức quân sự này, cũng biết cái gì gọi là tập trung sức mạnh tiêu diệt sinh lực địch.

Sắp xếp hai thuộc hạ có thực lực mạnh nhất canh giữ ở mấy địa điểm có khả năng hấp dẫn Luyện Khí sĩ nhất, sau đó ôm cây đợi thỏ. Còn Tiểu An và Rắn Cạp Nong Cự Nham có năng lực hành động khá mạnh nên làm nhiệm vụ liên tục tuần tra trên mấy tuyến đường chính, đánh gϊếŧ những Luyện Khí sĩ nhỏ yếu.

Số yêu quái còn lại ít nhất phải tập hợp thành từng nhóm từng tốp, do một con mạnh nhất đứng đầu, đề phòng ngừa lúc gặp phải Luyện Khí sĩ khá mạnh. Chỉ là sự điều chỉnh đơn giản, nhưng yêu quái gần như bất khả chiến bại, thậm chí còn không phức tạp bằng chơi một trò chơi.

Mà bản thân Lý Thanh Sơn là thủ lĩnh yêu binh nhưng không hề bỏ mặc không quan tâm, mà còn chọn một nơi linh thảo um tùm, linh mạch tụ tập và bắt đầu công cuộc chờ đợi cùng với gϊếŧ chóc của hắn.

Lý Thanh Sơn thở dài, thu túi Bách Bảo vào trong lòng, tay chống lên gò má, tiếp tục chờ đợi, cảm giác gϊếŧ những người xa lạ không phải là một trò thú vị, nhưng thu thập được túi Bách Bảo thì thật sự rất vui vẻ.

Số linh đan mà hắn thu hoạch được sau trận chiến này đủ để hắn đột phá Linh Quy Trấn Hải quyết tầng thứ hai, cung cấp sự giúp đỡ to lớn.

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ngửi trong không khí, một mùi hương quen thuộc xuyên qua mùi máu tanh nồng nặc, khơi gợi một chút ký ức đã qua của hắn. Lý Thanh Sơn không khỏi nhíu mày, sao nàng lại tới đây?

Dù thực tế mới chỉ xa cách hơn một tháng, nhưng mỗi giây phút ở dưới lòng đất tối tăm này đều tựa như một khoảng thời gian dài dằng dặc đã trôi qua.

Thôi thì đi ra ngoài một chút, Lý Thanh Sơn đứng dậy, đi về phía ngoài hàng động, nhưng đi được mấy bước lại quay đầu nói với con yêu thú kia:

“Không cho ăn!”



Con ngươi xanh biếc đỏ như máu chuyển động trong bóng tối, vài con yêu quái có thân hình to lớn bao vây mấy Luyện Khí sĩ ở bên trong, cái miệng lớn như chậu máu lít nhít răng nanh phả ra mùi tanh nồng nặc.

“Sư huynh, làm sao bây giờ?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Trình Giai Lệ tái nhợt.

Mục Chí Thông ướt đẫm mồ hôi, điều khiển một thanh phi kiếm bay lượn khắp xung quanh, nhưng dựa vào thực lực của hắn thì việc đối đầu với một con yêu quái quá đơn giản, nhưng cùng lúc phải đối đầu vài con yêu quái thì hoàn toàn không có phần thắng nào, ngay cả cơ hội sống cũng nhỏ bé đến đáng thương.

Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy? Đáng lẽ nó chỉ là hang ổ của một con yêu thú, tại sao lại có nhiều yêu quái cùng tụ tập như vậy? Hơn nữa còn không cùng một chủng loại.

Tròng lòng Mục Chí Thông tràn ngập tức giận và nghi ngờ, mảnh linh vực này đã được dọn dẹp một lần vào đại điển hái dược lần trước rồi, còn do đệ tử Thanh Đằng sơn tiêu diệt. Dù cho có yêu thú tới chiếm nơi này lần nữa, cũng không thể mạnh dã thú là bao.

Hắn dẫn đội ngũ tới đây chỉ là để thử vận may, nếu gặp phải yêu thú thì để thử tay, để Dư Tử Kiếm xem dáng vẻ uy phong của mình. Nhân tiện để cho các sư muội sư đệ làm nóng người, để tiến vào sâu hơn, nhưng không nghĩ tới lại đâm đầu vào sào huyệt của bầy yêu, mắc kẹt ở nơi nguy hiểm này.
Bọn yêu quái cũng sử dụng yêu khí, giao tiếp bằng cách mà nhân loại không nghe thấy được.

“Đám người này quá yếu, chúng ta mau ngoạm ăn đi!”

“Nếu không có ý tưởng của thủ lĩnh, một mình người đã bị ăn sạch từ lâu rồi.”

“Ta muốn tên đứng trước nhất!”

“Đi ra, tên đứng đầu là của ta!”

“Cẩn thận một chút, tên nhân loại hơi khó đối phó, đừng để hắn làm bị thương, cũng đừng để hắn chạy, nhân loại có rất nhiều mánh khóe bịp bợm.”

Con yêu quái mạnh nhất chỉ huy.

Các yêu quái khác lập tức nghe lệnh, chúng nó cẩn thận mai phục như thời còn là dã thú, không cùng nhau tiến lên, tựa như một đàn sư tử vây quanh một con trâu rừng, sẽ không tùy tiện tiến công để tránh để trâu đâm bị thương.

Một đám yêu quái có trí tuệ mà đám dã thú không có đang liên tục gầm nhẹ rít gào, phá vỡ hàng rào phòng ngự trong lòng đám Luyện Khí sĩ, thân thể cao lớn tạo thành một vòng tròn bây vây hoàn mỹ, chính là vì phòng ngừa Mục Chí Thông – con mồi mạnh nhất này lợi dụng lúc hỗn loạn mà chạy trốn.
“A!”

Một tiếng hét thảm vang vọng, chỉ thấy một con yêu quái tựa như thằn lằn khổng lồ cắn lấy một đệ tử Thanh Đằng sơn, sau đó kéo đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment