Chương 399: Càng Sâu Sắc Hơn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 399: Càng Sâu Sắc Hơn
Máu tươi bắn tung tóe lên người Dư Tử Kiếm, hai mắt nàng nhìn thẳng, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như lạc vào trong cơn ác mộng không chân thực.
Các đệ tử Thanh Đằng gào thét sợ hãi lộn xộn cả lên, điên cuồng khua vũ khí trong tay, trận thế phòng ngự gắng gượng ngăn cản địch bỗng nhiên tan tành.
Trình Giai Lệ đột nhiên cảm thấy eo thắt lại, một chiếc lưỡi cuốn lấy nàng từ trong bóng tối, đầu kia của chiếc là một cái miệng lớn như chậu máu đầy ắp răng nanh.
Nàng cắm kiếm lên mặt đất, nhưng vẫn bị kéo dần về phía cái miệng lớn như chậu máu, bên hông đau đớn như bị xé rách, tuyệt vọng vươn tay ra gào thét:
“Sư huynh cứu ta!”
Mục Chí Thông thật sự tới gần phía nàng làm nàng lộ ra nụ cười vui mừng, quả nhiên sư huynh vẫn quan tâm nàng.
“Ầm” một tiếng, Mục Chí Thông dốc toàn lực đánh một chưởng lên ngực Trình Giai Lệ.
Nàng trực tiếp lao về phía cái miệng lớn như chậu máu của yêu quái, người còn ở giữa không trung thì đã ngỏm mất rồi, bộ ngực vốn cao ngất giờ đã thành một mảnh máu thịt be bét, vẻ không thể tin nổi vẫn còn đọng trên khuôn mặt.
Mục Chí Thông co người lại, nhân lúc Trình Giai Lệ bịt cái miệng lớn của con yêu quái kia thì nhún người nhảy một cái, cuối cùng bay vọt ra khỏi vòng vây của yêu quái. Một con yêu quái giống con lợn khổng lồ nhảy lên với tốc độ không tương xứng với thân thể khổng lồ kia, nó đâm về phía Mục Chí Thông tựa như một viên đạn.
Mũi chân Mục Chí Thông chạm một cái đạp lên phi kiếm, bay ra khoảng mười trượng ở trên không trung, chỉ nghe phía sau vang lên tiếng nổ ầm ầm, con lợn khổng lồ đánh lêи đỉиɦ hang làm cho đá sụp đổ lộn xộn, tro bụi bắn ra bốn phía.
Chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết:
“Sư huynh đừng bỏ lại bọn ta!”
“Sư huynh cứu mạng!”
Hắn vẫn chưa nghe được giọng của Dư Tử Kiếm, không biết liệu có ẩn trong nhưng giọng nói này không, lòng hắn hung ác lên:
“Ngươi chứ trách ta, suy cho cùng ta sống sót cũng tốt hơn là chết cùng các ngươi, đây là chuyện không có cách giải quyết được.”
Không biết tại sao nhưng tên yêu quái kia không đuổi theo, trước khi niềm vui sướиɠ vì sống sót sau tai họa kịp tuôn trào trong lòng, hắn đã luống cuống không chọn được đường và va đầu vào một bức tường sắt màu đen.
Lý Thanh Sơn cảm giác thân hình nho nhỏ kia đυ.ng thì gần như tới túm rồi vặn một cái theo bản năng tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên, tay hắn đã bị máu tươi giội ướt.
Nhìn khuôn mặt người chết chảy máu thất khiếu, chướng đỏ đến phát tím kia, hắn mới phát hiện hình như đã gặp người này ở đâu đó rồi, cẩn thận suy nghĩ một lúc thì nghĩ tới cái tên Mục Chí Thông.
Hắn cũng không biết âm mưu của Mục Chí Thông đối với mình, vò đầu một trận rồi cảm thấy rất thẹn, có điều nếu đã xuống dưới lòng đất này thì cũng chỉ đành vậy thôi.
Đối với hắn mà nói, chỉ tưởng nhớ một lần là đủ rồi.
Cảm ứng được khí tức kia ở trong một mảnh bụi mừ thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may là tới đúng lúc, chỉ cần nàng không có chuyện gì là được.
Vào lúc Mục Chí Thông cỏ chạy nhờ vào thi thể của Trình Giai Lệ, Dư Tử Kiếm đã nhắm mắt lại, nhếch môi lên, nếu gặp phải chuyện không thể tiếp nhận mà lại không có sức để ngăn cản, chẳng phải đó chính là bản năng của nhân loại hay sao?
Thậm chí nàng còn muốn che đôi tai lại, như vậy thì sẽ không nghe được những tiếng kêu thảm thiết nối đuôi nhau truyền đến từ bên cạnh, nhưng tay nàng nắm chuôi kiếm thật chặt, đến mức đốt ngón tay trắng bệch, dường như muốn bóp nát chuôi kiếm, nhưng lại chậm chạp không rút kiếm ra.
Vào giờ phút này, rút kiếm ra thì có ích lợi gì?
Khi tức đầy mùi máu tanh nóng rực phả vào mặt, cái chết đã gần ngay trước mắt, rất nhiều cảnh tượng lướt qua trong lòng nàng, hóa ra lời phụ thân nói là sự thật, lúc người ta sắp chết sẽ nhớ lại cuộc đời của mình.
Tất nhiên là cuộc đời nàng rất ngắn ngủi, nhưng cũng ngập tràn ánh mặt trời và niềm vui, có phụ thân yêu thương, đồng môn thân thiết, nhưng điều này cũng làm nỗi đau trước khi chết càng sâu sắc hơn.
Không có Mục Chí Thông, đám yêu quái chia đám đệ tử Thanh Đằng còn lại tựa như chia đồ ăn một cách thuần thục, ung dung giống như nhân loại dùng đũa gắp thức ăn ở trên bàn vậy.
Vào lúc nanh vuốt sắc bén của chúng nó vươn về phía Dư Tử Kiếm thì bỗng dừng động tác, một mệnh lệnh truyền tới thông qua yêu khí từ trong bóng tối, mệnh lệnh rất đơn giản, nếu phiên dịch thành ngôn ngữ nhân loại thì chính là hai chữ “cút đi!”.
Nanh vuốt của chúng nó không dám tiến thêm một tấc, từ từ lùi về sau, tranh nhau chen lấn xoay người chạy trốn, tiếng gầm gừ biến mất ở nơi sâu trong hang động.
Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái rồi đi ra từ trong bóng tối, kiềm chế yêu khí một lần nữa để khôi phục dáng dấp của Ngưu đại hiệp.