Chương 400: Nhanh Chân Lên - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 400: Nhanh Chân Lên
Ta không muốn chết! Dư Tử Kiếm mãnh liệt rút trường kiếm ra, dốc toàn lực đâm về đằng trước, du͙ vọиɠ sống sót hóa thành dũng khí, dù cho việc này vô nghĩa thì nàng cũng phải giãy dụa.
Cũng không bất ngờ khi chiêu kiếm này đâm vào không khí, tay nàng cũng theo đó mà rơi vào một cái nắm tay, nhưng không hề bị chiếm đoạt xé nát giống như tưởng tượng.
Một giọng nói loáng thoáng truyền đến, giống như đang gọi tên nàng:
“Tử Kiếm! Tử Kiếm!”
Nàng như tỉnh lại từ cơn ác mộng, dần dần thấy rõ người trước mắt, khuôn mặt cổ quái và thân hình cao lớn kia thân quen đến thế. Nàng xoa xoa đôi mắt, không thể tin được nói:
“Ngưu đại hiệp?”
Lý Thanh Sơn nói:
“Không phải ta thì ai? Sao ngươi đến đây? Bị người Thanh Đằng sơn bắt ép sao?”
Làm sao hắn biết được việc xuất hiện ở trước mặt nàng trước khi tham gia đại điển hái dược lại là việc tốt chứ.
Dư Tử Kiếm nhìn đôi mắt ấm áp kia, chỉ cảm thấy vô cùng oan ức, cuối cùng bật khóc huhu, còn nhào vào trong ngực Lý Thanh Sơn nữa.
Lý Thanh Sơn hơi run lên, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vuốt lưng nàng mãi đến tận khi tâm trạng của nàng dần dần bình ổn thì mới nói:
“Đi thôi, chúng ta mau ra ngoài, mùi máu tanh ở đây sẽ hấp dẫn yêu thú đến.”
Dường như thân thể mềm mại của nàng cũng làm cho sát ý xao động trong lòng hắn ôn hòa hơn một chút.
Nàng bị sự bình tĩnh siêu phàm trên người hắn cảm hóa, ngừng khóc thút thít, ngẩng đầu lên, đỏ mắt nhìn Lý Thanh Sơn đầy mê man:
“Chúng ta đi đâu?”
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, đến cũng vẫn còn là một hài tử, có lẽ nàng còn khó chịu đựng những việc hôm nay hơn người bình thường. Hắn bỗng nhớ tới một câu, cái gọi là hiền lành chẳng qua là không biết mối hiểm ác của thế gian, cái gọi là trong sáng chẳng qua là chưa bị thế tục vấy bẩn.
“Đương nhiên là trên mặt đất.”
Lý Thanh Sơn thả nàng ra, đi về phía trong hang động.
Dư Tử Kiếm mau chóng theo sau, nắm lấy tay Lý Thanh Sơn như người rơi xuống nước nắm lấy cây gỗ nổi.
“Không phải sợ, có ta ở đây.”
Lý Thanh Sơn dịu dàng nói.
“Ừm.”
Trong lòng Dư Tử Kiếm ấm áp, cắn môi nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người đi về phía trong hang động, Lý Thanh Sơn đi trước dẫn đường, Dư Tử Kiếm chăm chú theo sau lưng, không dám cách xa tí nào. Mỗi một khối đá kỳ quái trong hang động chật chội ngột ngạt sâu thẳm kia, đều giống như yêu quái dữ tợn đang dòm ngó ở trong bóng tối.
Nàng không dám nhìn lung tung, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng cao to kia, dường như thấy ánh lửa duy nhất ở trong bóng tối.
Lý Thanh Sơn nhanh chân tiến lên, chọn đường không hề do dự, yêu quái canh gác ở mỗi một nơi đều do hắn sắp xếp, cho nên hắn tránh né những chỗ đó, đi con đường dẫn lên trên mặt đất. Có điều vì tu vi của Dư Tử Kiếm quá thấp nên khó có thể theo kịp bước chân của hắn, dù cho hắn đã cố đi chậm hết sức.
Hắn chợt dừng bước, quay đầu nói với Dư Tử Kiếm:
“Chúng ta nhanh lên một chút!”
Tuy rằng cuộc chiến lần này gần như tất thắng dưới sự sắp xếp của hắn, nhưng người chỉ huy là hắn cũng phải thường xuyên quan tâm chiến trường, hơn nữa trong lòng hắn cứ luôn có chút bất an.
Dư Tử Kiếm còn chưa phản ứng lại thì đã cảm thấy thân thể như cưỡi mây đạp gió, rơi vào trong cánh tay Lý Thanh Sơn.
“Như này được không?”
Lý Thanh Sơn cúi đầu hỏi, vì hắn cũng biết cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nàng nhẹ như chiếc lá rụng thế này, nếu nàng không muốn thì hắn còn có thể cõng, nếu còn chống cự thì dùng tay xách lên là được.
“Được.”
Dư Tử Kiếm cũng cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Lý Thanh Sơn gật gù, người hối hả băng ngang hang động tựa như bị gió lớn thổi bay.
Dư Tử Kiếm chỉ cảm thấy vốn là hang động đứng yên lại bỗng chuyển động, chuyển hướng trái phải hăng hái, liên tục mở rộng rồi thu hẹp, thỉnh thoảng còn biến thành một hang động to lớn, còn họ thì như con thú khổng lồ nhúc nhích tiến lên trong dạ dày vậy.
Vào lúc họ đang liên tục tiến lên thì Phó Thanh Khâm cũng không ngừng đi xuống, từ lúc mới bắt đầu hắn đã rời khỏi đội ngũ Thanh Đằng sơn, một thân một mình đi xuống sâu dưới đất, tựa như một điểm sáng màu xanh lẩn trốn trong bóng tối, vào lúc những Luyện Khí sĩ khác còn đang hái linh thảo ở những tầng đất nông, hắn đã đến được khu vực cực sâu.
Hắn không hay biết gì về trận chiến xảy và cuộc chém gϊếŧ xảy ra ở trên đỉnh đầu, mà cho dù có biết thì cũng không để trong lòng. Hắn cứ tiếp tục tiến lên tựa như có một mục tiêu rõ ràng nào đó, mỗi lần lựa chọn lối rẽ đều không chút do dự.
Trên đường cũng gặp mấy con yêu thú ngáng đường, nhưng đám yêu thú này thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một vệt sáng xanh xẹt qua bên cạnh, chớ nói chi là đuổi theo, mà những linh hoa linh thảo sinh trưởng trong bóng tối cũng không thể khiến hắn dừng chân chút nào.