Chương 401: Ngốc Không Thể Tả - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 401: Ngốc Không Thể Tả
Chuyện đi này hắn chỉ có một mục tiêu, ngoại trừ mục tiêu kia ra thì tất cả những thứ khác đều không đáng để hắn liều lĩnh ra tay để lại dấu vết.
Cuối cùng, một chấm sáng màu xanh thoáng hiện lên trong mắt hắn.
Lúc này hắn mới dừng bước lại, quan sát cây hoa cỏ thần kỳ đang nhảy nhót trong không trung kia.
Lam Điệp hoa, xem ra chính là chỗ này!
Hắn tiếp tục tiến lên phía trước, cuối cùng đi tới trước một biểu Lam Điệp hoa, con ngươi luôn uể oải chán nản cũng toát lên vẻ chấn động. Vốn cho là bản thân đã xem hết cảnh đẹp của thế gian, không nghĩ tới vẫn còn thánh địa không muốn người khác biết tới như này.
Ánh mắt của hắn lướt qua biển hoa, nhìn về phía Mã Lục ngồi trên đài cao, lộ ra một nụ cười, đó là nụ cười của thợ săn tìm thấy con mồi.
Yêu quái không xứng có được một nơi như này!
Một mình Phó Khanh Khâm lướt qua biển hoa, vô số Lam Điệp vốn đang bay múa tán loạn ở bên cạnh hắn bỗng cùng trở lại biển hoa, biến thành cánh hoa, không còn một con Lam Điệp nào bay lượn trên không trung.
Mã Lục vốn ngủ mãi không tĩnh mở mắt ra rồi đứng lên, chất phác nhìn về phía Phó Thanh Khâm.
Bốn mắt nhìn nhau, sát khí tuôn trào.
Phó Thanh Khâm không vội vàng rút kiếm ra, mà lấy một cây nhang từ trong túi Bách Bảo ra, cây nhang kia không quá thô to, nhưng một khi đốt lên thì lập tức tỏa ra mùi nồng nặc.
Mã Lục vốn là độc trùng biến thành yêu, cũng không sợ kịch độc gì, thế nhưng vừa ngửi mùi hương này thì lập tức dâng lên cảm giác cực kỳ say mê, tựa như người đói bụng ba ngày nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon.
Phó Thanh Khâm bỗng quay người rời đi, tốc độ còn nhanh hơn lúc tới. Mã Lục không kìm lòng được mà trực tiếp đuổi theo.
Một người một yêu, một chạy một đuổi, xông thẳng lên trên mặt đất.
Phó Thanh Khâm thầm nghĩ: Quả nhiên tác dụng của cây nhang dụ trùng này không tệ, yêu quái loại côn dù có hóa thân thành yêu tướng thì vẫn làm việc theo bản năng, ngu không thể tả. Chỉ cần dẫn nó lên mặt đất là có thể quang minh chính đại gϊếŧ chết, bên ngoài có ba ông lão Tam Sơn tiếp ứng, chắc chắn không có sơ hở nào.
…
Lý Thanh Sơn đột nhiên dừng chân, đằng trước truyền đến rất nhiều hơi thở của các tu sĩ con người, dưới hình thái con người, sáu thức đều hạ thấp rất nhiều, không ngờ phải đi đến đây mới phát hiện ra.
Nơi này đã cách mặt đất rất gần, nhưng vẫn cần phải xuyên qua hang động dài dòng quanh co, con đường trước mắt là đường nhất định phải đi qua, nếu bây giờ quay trở về thì cần phải vòng một đoạn đường rất xa.
Dư Tử Kiếm hỏi:
“Làm sao vậy?”
Lý Thanh Sơn hơi cười mỉm:
“Không có gì, đằng trước có không ít Luyện Khí sĩ, chúng ta đi xem.”
Hắn nhấc chân chạy như điên, “ruột” của cự thú lại bắt đầu co rút, nhìn thấy một cái “dạ dày” khác, một cái hang động lớn có phạm vi chừng mấy chục trường.
Mấy chục người Luyện Khí sĩ, người ngồi người đứng, quần áo ăn mặc khác nhau, chẳng những có đệ tử của ba ngọn núi, còn có không ít tán tu, trên mặt mỗi người đều vẫn còn giữ nét hoảng sợ, rất nhiều người còn có vết thương, rõ ràng lại phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể trốn thoát khỏi nanh vuốt của đám yêu binh do Lý Thanh Sơn lãnh đạo, tập hợp lại nơi này.
Lúc này đã là chim sợ cành cong, vừa nghe thấy tiếng động, tất cả đều đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía cửa động, thấy là hai người, có không ít người lập tức ngồi xuống, lười để ý đến.
Lý Thanh Sơn không hề dừng lại, ôm Dư Tử Kiếm nhảy lên cao. Hắn cũng không phải chỉ vì muốn đưa Dư Tử Kiếm ra ngoài, mà sau khi đưa Dư Tử Kiếm ra khỏi hang động rồi, quay đầu lại biến thành yêu ma, đại khai sát giới.
Đảo mắt nhìn qua mọi người, nhìn thấy toàn bộ trạng thái những người nơi đây, lại nhìn thấy có một Luyện Khí sĩ tầng chín, nhìn quần áo ăn mặc là là đệ tử núi Phần Khưu, sắc mặt tái nhợt, cả người đầy tử khí, tuy là trông mới hơn ba mươi tuổi, nhưng lại giống như một người ba mươi tuổi đã chết được ba chục năm, nói không chừng lại là một tên đại sư huynh gì gì đó.
Mà cũng có đến ba bốn tên Luyện Khí sĩ tầng tám, Luyện Khí sĩ dưới tầng sáu còn không đến một nửa, quả nhiên nếu muốn thoát ra khỏi sự bao vây của quân đoàn yêu quái của hắn thì không thể không có thực lực.
Lý Thanh Sơn mới vừa nhảy đến giữa không trung, đã nghe thấy một người lạnh lùng quát:
“Đi xuống cho ta.”
Động tác nhảy cao này của hắn đã chọc giận tên Luyện Khí sĩ tầng chín kia, Lý Thanh Sơn nói không sai, người này chính là đại sư huynh núi Phần Khưu, ở trong môn phái, hắn ta là người nói một không hai, sao có thể nhẫn nhịn để một tên Luyện Khí sĩ tầng bốn bay vụt qua đỉnh đầu hắn ta được, hôm nay bị thiệt thòi lớn, đang ngay lúc tức giận.