Chương 403: Bộ Xương Khô - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 403: Bộ Xương Khô
Mà tấn công của họ rơi vào trên người yêu quái kia lại chẳng hề có tác dụng gì, tổn thất hết mấy tên sư đệ và rất nhiều cương thi mới có thể chạy từ chỗ đó ra, lại bị các loại yêu quái chỉ có thể gặp được ở những nơi sâu dưới lòng đất tấn công, vừa đánh vừa trốn, vất vả chạy về hang đồng này, đã có không ít các Luyện Khí sĩ các chạy trốn đến nơi đây, hắn ta mới biết được đại điển hái thuốc lần này xảy ra biến cố lớn. Nhưng hắn ta lại không muốn cứ vậy mà rơi đi, ngược lại ở nơi đây tụ tập các Luyện Khí sĩ vốn đã chia năm xẻ bảy lại, làm như muốn quyết chiến cùng yêu quái.
Lý Thanh Sơn tò mò hỏi:
“Các ngươi thật sự muốn ở lại đây chiến đấu cùng với yêu ma sao?”
Lại nhận thấy được, trong mắt của những Luyện Khí sĩ không thuộc đệ tử núi Phần Khưu đang có mặt trong hang động này đều toát ra vẻ tức giận và căm hận, nhưng mà giận cũng không dám nói.
“Đương nhiên, ngươi cũng phải ở lại!”
Đại sư huynh nói, tuy rằng những yêu quái đó rất khủng bố, nhưng đối với Luyện Khí sĩ tầng chín có cương giáp thi bảo vệ bên người như hắn ta thì cũng không coi như là uy hϊếp trí mạng, cho dù gặp được mấy con yêu quái mạnh nhất kia, hắn ta vẫn có thể thong dong thối lui.
Mà trước lúc đó, hắn ta cũng đã thu thập được đủ nhiều xác chết. Núi Phần Khưu khác với hai môn phái trước, thứ họ để ý nhất không phải là linh thảo, mà là xác chết, xác chết của yêu quái, cùng với, xác chết người.
Đại điển hái thuốc lần này, tất cả môn phái đều bị tổn thất nặng nề, nhưng nhìn ngược lại thì cũng là lúc núi Phần Khưu vùng lên, hoàn toàn áp đảo qua núi Thanh Đằng và núi Kê Đo, chỉ cần biến những Luyện Khí sĩ này cương thi, lại luyện ra vài bộ thi thú mạnh mẽ, thực lực của núi Phần Khưu không chỉ không giảm mà con tăng, địa vị của hắn ta trong môn phái cuối cùng cũng sẽ không bị dao động nữa.
Vì bao năm qua đều điều khiển rất nhiều cương thi để chiến đấu, đệ tử núi Phần Khưu có được ánh mắt chiến lược hơn xa đệ tử của hai ngọn núi khác, đại sư huynh là người nổi bật nhất trong số đó, những người làm bạn với xác chết nhiều năm như họ cũng có tình cảm đạo đức nhạt nhòa hơn nhiều, biết rõ và thực thi được câu nói nhất tướng công thành vạn cốt khô*.
*Sự thành công của một người tướng được đổi lấy từ sinh mạng của rất nhiều người lính quèn.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Thanh Sơn cũng không thể đoán được suy nghĩ phức tạp đầy đen tối của đại sư huynh, chỉ cảm thấy hắn ta không tốt bụng gì, vùng Kình Ngư Hấp Thủy lên, quát:
“Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn cản ta?”
Đại sư huynh đang định ra lệnh gϊếŧ gà dọa khỉ.
Tống Minh hoảng sợ kêu lên:
“Ngươi là Ngưu cự hiệp!”
Từ lúc Lý Thanh Sơn nhảy vào hang động, lại bị khí thi độc bao phủ, rơi xuống đất cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, sau khi hắn cẩn thận phân biệt, cuối cùng cũng xác nhận được, người trước mắt hắn chính là tên Ngưu cự hiệp đã hại hắn ra nông nỗi này.
Tống Minh bị toàn bộ môn phái xa lánh, không ai muốn đi cùng hắn, những kinh địa đã được ghi chép lại từ trước cũng càng không có phần của hắn, chỉ có thể vô cùng cẩn thận cùng Mã Siêu Quần tiến lên trong hang động, ngược lại nhờ họa mà được phút, không đâm đầu vào bẫy rập Lý Thanh Sơn đã bày ra, vừa cảm thấy sai sai là lập tức chạy trở về, tốc độ chạy trốn và sự quyết đoán cũng có tác dụng tương tự như khi bị Lý Thanh Sơn dùng một chiêu ném văng ra ngoài vào lúc ở sơn trang Cuồng Kiếm.
Hắn vừa nói ra, lập tức làm sơn động vang lên từng tiếng sợ hãi thán phúc. Cái tên “Ngưu cự hiệp” này gần đây vô cùng nói tiếng, không có bao nhiêu người từng bị ba ngọn núi đồng thời truy nã, còn nghe đồn người này còn gϊếŧ chết đại sư huynh núi Kê Đô.
Lý Thanh Sơn nghe được tiếng khe khẽ nói nhỏ ở xung quanh, đảo mắt nhìn lướt qua Tống Minh và Mã Siêu Quần, cười nói:
“Thì ra ta đã bị truy nã rồi sao, ta còn không biết, hôm nay đúng là có không ít người quen. Thôi, dù sao cũng gϊếŧ một tên đại sư huynh rồi, gϊếŧ thêm một tên cũng không sao.”
Đại sư huynh nói:
“Nếu đã là kẻ địch của ba núi thì lại càng không thể tha cho người, đệ tử núi Thanh Đằng và núi Kê Đô còn không mau đứng dậy, hợp tác cùng ta gϊếŧ chết tên cướp này và đồng bọn của hắn.”
Mã Siêu Quần nói:
“Nàng không phải là đồng bọn, nàng bị tên họ Ngưu kia ép buộc, Tử Kiếm, ngươi mau đến đây.”
Đại sư huynh nói:
“Đây là chỗ ngươi có thể lên tiếng sao?”
Dư Tử Kiếm la to:
“Các ngươi mới là người xấu, ta không qua!”
Trong lúc đang giương cung bạt kiếm, một tên Luyện Khí sĩ chạy vào trong động, vừa quơ tay múa chân vừa kêu to đầy hoảng sợ:
“Quái vật, quái vật đến, chạy nhanh!”
“Quái vật gì?”
Tống Minh túm lấy hắn.
“Bộ xương khô...”
Tên Luyện Khí sĩ vừa mới nói xong ba chữ này, ngọn lửa đổ bừng lên từ trong hốc mắt của hắn, chỉ trong chốc lát đã bị thiêu thành một bộ xương khô, rơi xuống đầy đất.