Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 405 - Chương 405: Chạy Mau!

Chương 405: Chạy Mau! - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 405: Chạy Mau!


Đùng, hai lần va chạm hợp thành một tiếng, hang động cũng hơi run lên.

Đầu lâu lăn ngay tạo chỗ, đấu đá lung tung trong đám người, làm mọi người đều hỗn loạn kêu sợ hãi, nhưng ngoại trừ một tên xui xẻo bị đầu lâu đâm chết ra, nhưng người khác đều không bị thương.

Tiểu An lại biến thành một u ảnh màu trắng, xuyên qua đám người, bay thẳng đến trước mặt cương giáp thi.

Gương mặt như người chết của đại sư huynh lộ ra nụ cười lạnh, quái vật xương khô này đúng là không biết sống chết, người mạnh nhất trong hang động này thậm chí không phải là hắn ta, mà là bộ cương giáp thi do hắn điều khiển, cho dù đối mặt với Luyện Khí sĩ tầng tám tầng chín thì nó cũng có khả năng xé rách mọi thứ. Nếu không phải con yêu quái hắc thủy kia lặn sâu dưới đáy nước thì hắn ta cũng đã không phải chịu thiệt nhiều như thế.

Nếu quái vật xương khô này dựa vào tốc độ nhanh nhẹn mà chạy tán loạn trong hang động như tên Ngưu cự hiệp kia, rồi đánh chết mấy tên Luyện Khí sĩ nhỏ yếu, còn có thể tạo cho hắn một chút phiền phức, bây giờ chẳng qua chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.

Cương giáp thi giơ móng vuốt, trong hang động ngập tràn tiếng xé không khí, thanh thế uy lực của nó đến cả Lý Thanh Sơn cũng phải nhíu mày, muốn đối phó với bộ cương giáp thi này thì nhất định phải biến thành yêu ma mới được, mấy tên đại sư huynh này đúng là không hổ danh đệ tử đứng đầu trong ba ngọn núi, mỗi người đều có một đống thủ đoạn kinh người, chỉ tiếc lại gặp phải Tiểu An.

Tiểu An vẫn không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hai mắt của cương giáp thi, trong hốc mắt bắn ra hai ngọn lửa bé xíu.

Toàn thân cương giáp thương đều đao thương bất nhập, pháp thuận bình thường càng không thể làm tổn thương nó, sao có thể để ý đến hai ngọn lửa bé xíu kia.

Phịch, Tiểu An chia năm xẻ bảy, xương trắng trong suốt vãi đầy đất.

Tất cả Luyện Khí sĩ đều thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt khi nhìn về phía đại sư huynh tràn ngập kính sợ, thầm nghĩ: Thuật luyện thi của núi Phần Khưu đúng là quá ghê gớm, xem ra hôm nay không thể làm trái ý người này.

Đại sư huynh cực kỳ đắc ý, đang định nói gì đó.

Đầu lâu đã từ dưới đất bay lên, ngay sao đó, xương cốt đang vưỡng vãi khắp nơi từ từ nối tiếp lại, xương cổ, xương sườn, xương đùi, từng tiếng rắc rắc rắc giòn vang, lại quay về hình người.

Lý Thanh Sơn cũng thả lỏng lại, muốn gϊếŧ nàng, trừ khi nào nghiền xương nàng thành tro mới được. Mà bây giờ, trên những khúc xương trắng của nàng còn không có một vết rạn nào, chỉ là vì tránh phải thừa nhận sức mạnh quá lớn cho nên mới cố ý tản xương cốt ra mà thôi.

“Mọi người cùng nhau ra tay!”

Mặt đại sư huynh càng lạnh hơn, hắn ta chưa bao giờ nghe qua có con quái vật nào như thế, chỉ sợ muốn đánh chết nó cũng không dễ dàng. Cùng lúc đó lại điều khiển cương giáp thi, nhưng cương giáp thi vẫn giữ nguyên động tác vươn móng vuốt, giống như đã bị đóng băng, vẫn không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau mới từ từ đứng dậy.

Nhưng mặt đại sư huynh lại lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi, sắc mặt lại càng tái nhợt như tờ giấy hơn, lại còn toát ra mồ hôi lạnh lấm tấm. Vì sợi dây liên hệ giữa hắn ta và cương giáp thi đã bị cắt đứt, những động tác hiện tại của cương giáp thi hoàn toàn không phải do hắn ta điều khiển.

“Đại sư huynh, ngươi làm sao vậy?”

Mấy tên đệ tử núi Phần Khưu chưa bao giờ nhìn thấy đại sư huynh luôn bình tĩnh lộ ra vẻ mặt như thế này.
Phần lớn đệ tử núi Phần Khưu đều có trái tim sắt đá, cực kỳ lạnh nhạt, đại sư huynh lại càng là người nổi trội nhất, cho dù có núi sập trước mặt hắn ta thì cũng chưa chắc có thể làm hắn ta hoảng sợ đến mức này, nhưng mà bộ cương giáp thi này lại chẳng khác nào mạng sống thứ hai của hắn ta, không biết hắn ta đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, toàn bộ thực lực và quyền lợi của hắn ta đều đặt trên người nó, đột nhiên bị mất đi, cho dù là hắn ta cũng cảm thấy đầu óc hỗn loạn.

Lúc này, cương giáp thi mở rộng hai tay, đi tới đi lui, giống như là đang làm quen, cuối cùng lại quay đầu nhìn đại sư huynh, trong mắt lộ ra chút ánh đỏ, giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy ở bên trong.

Trái tim đại sư huynh như rơi xuống vực sâu, ngập ngừng một lúc, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Đại sư huynh, ngươi nói cái gì?”

Một đệ tử núi Phần Khưu ở bên cạnh hỏi.

“Chạy mau!”

Cương giáp thi đột ngột nhào lên, đại sư huynh nhảy bật lên giống như cương thi, đệ tử núi Phần Khưu vừa mới đặt câu hỏi còn đang mê mang, đại sư huynh bảo cương giáp đến đây làm gì.

Hai móng vuốt cương giáp thi giữ chặt hai vai của hắn ta, kéo mạnh, xé rách hắn ta ra làm hai, máu tươi đầm đìa và nội tạng trơn trượt rơi đầy đất.

Bình Luận (0)
Comment