Chương 441: Đẩy Nhanh Tiến Độ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 441: Đẩy Nhanh Tiến Độ
Nhưng bản thân Lý Thanh Sơn biết rõ, hắn không vội vã cũng không nản lòng, hắn chỉ không ngừng tìm kiếm cảm giác, nếu không phải thiên tài vậy thì chỉ đành dùng cần cù bù siêu năng, thất bại một trăm lần thì sẽ thử một ngàn lần, thất bại một ngàn lần thì thử một vạn lần.
Con người có kiên nhẫn đến đâu thì cũng khó tránh khỏi thấp thỏm và chán nản sau khi thất bại cả vạn lần, nhưng Lý Thanh Sơn không có, linh quy không chỉ trấn áp yêu khí của hắn, mà còn trấn áp cả tính tình của hắn.
…
Lần thứ chín mươi mốt nghìn năm trăm lẻ một hay hai gì đó, bốn luồng chân khí cùng dâng cao, lên xuống thất thường nhưng chúng vẫn luôn duy trì một loại cân bằng kỳ diệu, đồng thời chân khí trong Đới mạch nhanh chóng chuyển hướng, ràng buộc bốn luồng chân khí này tựa như một chiếc đai lưng, rồi tràn vào đan điền.
Chỉ thấy nó sắp hình thành khí hải rồi, nhưng phút cuối vẫn tiêu tán, chẳng khác gì dã tràng xe cát.
Tuy vậy Lý Thanh Sơn vẫn mỉm cười, đạt đến bước này đã là sự tiến bộ rất lớn, nếu muốn thực sự thì việc mở ra khí hải cũng cần ít nhất vài tháng, dù mất tới một năm cũng không tính là chậm. Mà hiện chỉ còn mấy ngày là đến kỳ thi vào Bách Gia kinh viện rồi.
Ngoài siêng năng ra thì cũng cần có tiền. Hắn lấy tất cả gần trăm viên Khí Hải đan ra, xếp thành hàng ngang rồi ăn một viên. Tác dụng của Khí Hải đan có thể làm cho bốn luồng chân khí này dung hợp làm một, nhưng tỷ lệ thành công cũng không phải là trăm phần trăm.
Viên Khí Hải đan thứ nhất này thất bại như trong dự đoán.
Thất bại, thử lại.
Thành một vòng tuần hoàn lặp lại.
Mãi cho đến khi hơn hai mươi viên Khí Hải đan xuống bụng mà vẫn không thành công, nhưng vẻ mặt Lý Thanh Sơn cũng chẳng thay đổi chút nào.
Nếu Luyện Khí sĩ bình thường nhìn hắn sử dụng Khí Hải đan như thế, e rằng sẽ nhịn không được mà chửi ầm lên rằng hắn lãng phí đan dược này nọ, bọn họ đều sẽ đợi đến lúc có niềm tin chắc thắng thì mới lấy Khí Hải đan quý giá ra, cầu mong thành công trong một lần.
Nhưng Lý Thanh Sơn không sợ lãng phí, vì mục đích cơ bản mà hắn lãng phí đan dược là để tiết kiệm thời gian tu hành. Chỉ cần hắn trở nên mạnh hơn, tất nhiên có thể đạt được nhiều đan dược tốt hơn, mà thời gian thì đợi người.
Sau khi ăn xong viên Khí Hải đan thứ ba mươi bảy, bốn luồng chân khí cùng tràn vào đan điền dưới sự ràng buộc của Đới mạch, và nhờ có tác dụng của Khí Hải đan mà chúng ngưng tụ với nhau, vì còn một lượng lớn dược lực của ba mươi sáu viên Khí Hải đan lúc trước, nên gần như chân khí bị buộc gắn kết lại với nhau.
Nhưng lần này, trong bụng nhỏ vang lên tiếng ầm ầm, bốn luồng chân khí âm dương kết hợp lại, dùng hợp làm một.
Chân khí trong đan điền dập dờn nhấp nhô, hình thành nên một vùng biển rộng mênh mông, nhưng không tuôn ra ngoài mà lại như trăm sông đổ về một biển, trở thành đầu nguồn và nơi hội tụ của chân khí toàn thân.
Đột phá tầng thứ sáu, hình thành khí hải!
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, thân thể bỗng sụp xuống, sự mệt mỏi uể oải do bị Linh Quy Trấn Hải quyết áp chế một cách cưỡng ép dâng trào, khiến hắn gần như muốn nằm xuống ngủ luôn.
Trong nửa tháng nay, hắn gắng gượng duy trì trạng thái tinh thần của mình ở mức tốt nhất nhờ vào Linh Quy Trấn Hải quyết, tất cả chỉ vì không muốn những kinh nghiệm nho nhỏ được gom góp qua các lần thử nghiệm bị lãng phí trong lúc tạm dừng và nghỉ ngơi.
Loại thủ đoạn thô bạo này đã khiến tinh thần của hắn bị tổn hại rất nhiều, thậm chí còn rơi vào nguy hiểm như dây cung căng sắp đứt, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn tiếp tục kiên trì, cho đến khi đạt được thành công.
Tiểu An tiến lên, xọa nhẹ lên trán hắn rồi dịu dàng nói:
“Ngủ một lúc đi!”
“Đừng quên đánh thức ta…”
Dường như lời nói của Tiểu An có ma lực thần kỳ gì đó, Lý Thanh Sơn còn chưa nói hết câu thì đã ngã rầm xuống đất, chìm vào giấc ngủ say.
Hắn ngủ rất say, vẫn luôn trong trạng thái như mơ mà không phải mơ, hắn cảm giác như mình đang chìm nổi trong biển rộng bao la, trôi theo dòng nước và làn sóng, khi thì lặn xuống biển sâu, khi thì nổi trên mặt nước.
Không đợi Tiểu An gọi thì hắn đã tỉnh lại khỏi giấc mộng, cảm thấy hơi nhức đầu nhưng cũng chỉ lắc đầu một cái rồi hỏi:
“Ta ngủ bao lâu rồi.”
“Khoảng bảy canh giờ.”
“Nên xuất phát thôi!”
Lý Thanh Sơn đột ngột đứng dậy, cười tươi rói.
“Ừm!”
Lý Thanh Sơn mở túi trùng ra, nói với Mã Lục:
“Ngươi phải chịu oan ức thêm rồi, nhưng yên tâm đi sẽ không phải chịu đựng lâu nữa đâu.”
Mã Lục bò vào trong túi trùng thì phát hiện Tiểu An đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho hắn, thế là lập tức bắt đầu ăn uống thỏa thích, trái lại cũng không nghĩ rằng mình phải chịu oan ức gì.
Hắn xoay khay đá, cửa đá từ từ mở ra, một luồng không khí trong lành nhanh chóng tràn vào, bên ngoài đã dạt dào sắc xuân.
Chỗ hắn bế quan là ở phía sau núi, vốn đã yên tĩnh nên hắn cũng không cố tình thống báo cho bất kỳ ai, trực tiếp thi triển Đằng Vân Giá Vũ thuật, mây mù cuồn cuộn tụ lại dưới chân hắn.
Sau khi hình thành khí hải, hắn nhận ra việc triển khai pháp thuật ung dung thoải mái trước nay chưa từng có, hơn nữa hiệu quả cũng mạnh hơn gấp nhiều lần.
Mây mù nâng Lý Thanh Sơn và Tiểu An bay thẳng về phía chân trời, nhưng vừa mới bay cao mấy trượng thì đã biến mất không thấy tăm hơi giữa vùng trời trong.